Nguyễn Duật Nghiêu điên cuồng đưa đẩy thể Trâu Niệm, chỉ yêu một thể của cô, chỉ thích l..m t.ì.n.h với một cô.
Không là cuộc đời của phụ nữ thì , cảm thấy vẫn còn yêu cô sâu sắc đến như thế. Chỉ là, từ khi cô tiến tầm mắt của đến nay, ít nhất là trong giây phút , cảm thấy, thể cô.
Vì cô mà ít những chuyện mà nên , ví dụ như công trình . Thế nhưng , tìm nguyên nhân, cũng hiểu rốt cuộc tình cảm mà dành cho cô là như thế nào.
Sau đó, Trâu Niệm mệt đến mức mở nổi mắt, cô chỉ tìm một tư thế thoải mái để ngủ...
Phòng việc của Nguyễn Duật Nghiêu trang vô cùng đầy đủ, nhiều khi cũng ở chỗ nghỉ ngơi.
Vì thế, khi dọn dẹp xong, tới ôm lấy Trâu Niệm, hôn lên trán cô: “Em cứ ngủ tiếp , ...” Anh ôm cô về phía gian phòng nghỉ ngơi ở lầu , đặt cô lên chiếc giường lớn, đắp chăn cho cô, khi còn hôn nhẹ lên mắt cô.
Nguyễn Duật Nghiêu xuống lầu.
Anh hút thuốc bên cạnh cửa sổ, điện thoại di động ghế sofa đột nhiên reo lên. Anh tới một chút, đây là điện thoại của Trâu Niệm, tên gọi tới là “Dương Dương.”
Anh đoán là ai.
Nghe thấy tiếng bắt máy, Hướng Dương lập tức hỏi han: “Em thế? Không ở nhà ?”
“Cô ở chỗ , đêm nay về.”
Mê Truyện Dịch
Hướng Dương hỏi xong thì thấy một giọng nam trả lời như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-763.html.]
“Xin hỏi... Anh... Anh là?” Hướng Dương dám chắc chắn, sợ nhận nhầm.
Anh trầm giọng trả lời: “Nguyễn Duật Nghiêu.”
“A... Thì là ông chủ Nguyễn ? Niệm Niệm ? Cô tiện điện thoại ?” Hướng Dương hỏi.
Nguyễn Duật Nghiêu vẫn trầm giọng như cũ: “Cô ngủ .”
Hướng Dương lập tức còn lời gì để nữa, Niệm Niệm ở cùng với Nguyễn Duật Nghiêu, còn đang ngủ, thể điện thoại.... Không cần nghĩ cũng , hai chắc chắn xảy chuyện gì đó .
Cô nam quả nữ ở cạnh , Hướng Dương cũng tiện quấy rầy nữa.
“Không , ông chủ Nguyễn, chăm sóc Niệm Niệm là yên tâm ...” Hướng Dương một câu trái với lương tâm, đó nhanh chóng cúp điện thoại.
Cô ngã xuống ghế sofa, lên trần nhà, trong miệng lẩm bẩm: “Trời ơi... Niệm Niệm, em uống say nên mất hết lý trí ?
Sao ở cùng ông chủ Nguyễn... Mà còn là buổi tối nữa... Nguy hiểm...”
mà bây giờ cho dù lo lắng cũng vô dụng, Hướng Dương hiểu... Nếu như bên chuyện gì nên phát sinh thì bây giờ chắc chắn cũng phát sinh . Mặc dù Trâu Niệm mới 23 tuổi, nhưng tư tưởng cũng coi như chín chắn, ít nhất cũng vẫn còn sức phán đoán. Thế nhưng mà, dù thì Nguyễn Duật Nghiêu cũng 36 tuổi , đàn ông tâm tư sâu thâm bao nhiêu, tất cả những từng tiếp xúc với ở thành phố B đều rõ ràng.
Vì để đạt mục đích của , Nguyễn Duật Nghiêu giở thủ đoạn với Niệm Niệm cũng là chuyện hết sức bình thường. Trâu Niệm nhỏ tuổi hơn đàn ông nhiều như thế, dễ dàng chạy thoát khỏi lòng bàn tay .
Hướng Dương cũng lo lắng hai sẽ xảy chuyện gì, dù thì cả Trâu Niệm và Nguyễn Duật Nghiêu đều là nam nữ trưởng thành, cũng nhu cầu sinh lý giải quyết, đôi khi kiểm soát là thể kiểm soát .