Buổi tối cũng sẽ gọi cho cô một , dặn cô ăn tối, đừng tùy tiện bỏ bữa, chú ý đến sức khỏe của , đừng nên lo lắng về kết quả phẫu thuật. Cuối cùng sẽ một tiếng "Chúc ngủ ngon".
Anh như liên tục bốn ngày, ngày đầu tiên cô lạnh nhạt, chút phản ứng nào.
Ngày thứ hai, cô vẫn như .
Vào ngày thứ ba, cô nhàn nhạt với câu "Chúc ngủ ngon".
Hôm nay là đêm thứ tư, "Chúc ngủ ngon".
Trâu Niệm ngập ngừng hồi lâu : "Nguyễn Duật Nghiêu..."
"Sao?" hỏi.
Mê Truyện Dịch
Anh cau mày, cô cúp máy ngay mà gọi tên .
"..."
Bên Trâu Niệm im lặng một lúc lâu, chỉ thể thấy tiếng thở nhè nhẹ của cô, đó cô mới đáp , vẻ như bằng giọng mũi: "Không gì... Chúc ngủ ngon."
Bên cúp máy.
Nguyễn Duật Nghiêu điện thoại trong tay, cau mày, ngây một lúc, cuối cùng đặt điện thoại xuống, bên cửa sổ sát sàn, hai tay chống tấm kính cửa sổ, mím môi, nhắm chặt mắt .
Sáng hôm là ngày thứ sáu Trâu Niên rời khỏi, cũng là ngày của Trâu Niên phẫu thuật.
Sáng sớm, Nguyễn Duật Nghiêu tới công ty.
Trợ lý Đổng theo Nguyễn Duật Nghiêu, nghiêm túc báo cáo về công trình dự án.
Điện thoại của Nguyễn Duật Nghiêu vang lên, giơ tay hiệu cho trợ lý Đổng im lặng, trợ lý Đổng gật đầu im lặng.
Anh nhận cuộc gọi: "Có chuyện gì ?"
Trác Địch ngọt ngào : "Duật Nghiêu, hôm nay em chúng qua nhà ăn trưa, ..."
"Xin , hôm nay thời gian, hẹn ngày khác nhé." Anh lập tức cúp máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-792.html.]
Trợ lý Đổng báo cáo chi tiết về dự án của Hồng Viễn, theo Nguyễn Duật Nghiêu văn phòng, Nguyễn Duật Nghiêu xuống, đưa tay bóp giữa hai chân mày, lấy điện thoại , dùng ngón tay thon dài ấn hai , thứ thấy là... bản ghi cuộc gọi tối qua.
Nó kéo dài hơn bảy phút, tính những lúc dừng , thời gian Trâu Niệm im lặng kéo dài hơn hai phút, suốt cả đêm, tự hỏi khi Trâu Niên im lặng trong lòng đang nghĩ đến ?
Tâm trạng nghiêm trọng gây nhiễu thần kinh của .
Anh thực sự đích bay đến Bắc Kinh, đây là sự bốc đồng chín chắn !
Nguyễn Duật Nghiêu cau mày suy nghĩ.
Điện thoại trong tay vang lên, liếc dãy , trầm giọng trả lời: "Còn chuyện gì nữa ?"
"Duật Nghiêu, ông nội gọi điện cho em, bảo em gọi cùng qua bệnh viện ngay bây giờ, vẻ như cha chuyện với chúng ." Trác Địch .
Trác Địch dám dối những chuyện như , cũng dám giở những trò vô dụng với Nguyễn Duật Nghiêu.
Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu: "Khoảng 20 phút nữa gặp ở cổng bệnh viện."
Anh nhấn nút gác máy.
Nguyễn Duật Nghiêu lấy chìa khóa xe rời khỏi công ty, lái xe đến bệnh viện nơi cha đang ở, buổi sáng tắc đường, mất gần nửa tiếng mới đến nơi.
Trên đường từ công ty đến bệnh viện, đầu óc rối bời, suy nghĩ về nhiều , nhiều việc.
Nguyễn Duật Nghiêu tùy ý tìm một chỗ đậu xe, thấy Trác Địch đợi ở đây từ sớm, Trác Địch tiến đến, mật : "Chúng , ông nội lên đó ."
"..."
Anh cau mày, Trác Địch với ánh mắt xin và chán ghét.
"Tốt hơn là... tỏ mật một chút ." Trác Địch khoác cánh tay , cùng bệnh viện.
Từ tầng lên tầng , tiếng bàn tán của y tá cứ vo ve như muỗi kêu, nhưng tai Trác Địch thực sự êm tai.
Cô thích những lời như , cô và xứng đôi.
Vào thang máy.
Trác Địch ôm chặt một cánh tay của , dựa : "Anh thấy ? Họ đều chúng xứng với , thì trai, em thì xinh gái, Duật Nghiêu, bao giờ cảm thấy như ? "