Trâu Niệm buồn ngủ, cô bất tri bất giác tựa . Mấy ngày nay, vì cuộc phẫu thuật của mà cô luôn trong tình trạng nơm nớp lo sợ, cả mỏi mệt vô cùng, nhưng căng thẳng đến mức chẳng thể nào ngủ ngon . Hôm nay cuối cùng chuyện cũng xong xuôi, tâm trạng của cô cũng buông lỏng . Chẳng mấy nữa cô sẽ hồi phục, cô cố gắng bao nhiêu, nỗ lực bao nhiêu, bây giờ đạt kết quả như thế , Trâu Niệm cảm thấy vô cùng đáng giá.
Xe vững vàng dừng ở cửa khách sạn.
Nguyễn Duật Nghiêu nhẹ nhàng đánh thức Trâu Niệm, cô một nữa dụi cặp mắt nhập nhèm, đều mềm nhũn.
Sau khi hai xuống xe, tài xế nhanh chóng rời . Nguyễn Duật Nghiêu hôn lên trán Trâu Niệm một cái. Trâu Niệm bỗng nhiên cảm thấy ôm lấy ... nhưng cuối cùng cô vẫn như .
Nguyễn Duật Nghiêu nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, cùng cô trong khách sạn.
"Thẻ phòng." Nguyễn Duật Nghiêu vươn tay với cô.
Lúc tiến thang máy, Trâu Niệm lục túi tìm thẻ phòng đưa cho . Ban đầu đầu óc của cô vẫn còn tỉnh táo , nhưng đó một lúc nhanh chóng phản ứng kịp, hỏi cô ở tầng mấy ?
Trâu Niệm ấn tầng thang máy thì ngẩn , nhưng nghĩ nghĩ , khách sạn cô bảo ở Bắc Kinh sắp xếp cho cô, tất nhiên là thể . mà... Đêm nay định ở ?
Vừa hai thẳng qua quầy lễ tân, cô cũng thấy đặt thêm phòng mới.
Mặc dù hai những tiếp xúc thể mật, nhưng mà suy nghĩ trong lòng hai hề giống . Cho tới bây giờ, Trâu Niệm vẫn sợ, sợ một ngày Nguyễn Duật Nghiêu sẽ xem thường cô.
Mê Truyện Dịch
Hai đều im lặng gì, chờ đến tận khi thang máy mở thì Nguyễn Duật Nghiêu vẫn nắm tay Trâu Niệm, dắt cô khỏi thang máy. Anh vẫn luôn đầu, vô cùng tự nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-822.html.]
Đến lúc hai cửa phòng, Trâu Niệm chuẩn rút tay khỏi tay , nhưng thành công.
Nguyễn Duật Nghiêu thấy cô giãy dụa thì cúi đầu cô, đầu mày cuối mắt đều là vẻ hiểu: “Sao thế? Sao giật tay ? Em cảm thấy như thế là quá đáng ?”
"..." Trâu Niệm đầu .
Anh vì cô mà đến đây, nhờ ở bên cạnh mà cô thể cảm nhận cảm giác an nay từng . Giống như, chỉ cần ở đây thì cuộc phẫu thuật của cô chắc chắn sẽ thành công, cô cũng cần cảm thấy sợ hãi như .
Không lo lắng, cũng cảm thấy cô đơn.
Những cảm giác , mặc dù Trâu Niệm dám thừa nhận, nhưng nó thực sự nảy sinh.
Nguyễn Duật Nghiêu đặt thẻ phòng ô cảm ứng, cửa nhanh chóng mở .
Nguyễn Duật Nghiêu giơ chân đẩy cửa phòng , đưa cô trong.
Vừa mới trong phòng thì Nguyễn Duật Nghiêu buông tay cô . Anh , nhíu mày cởi cà vạt, giật mạnh xuống ném lên giường, đó cởi áo khoác , cũng tiện tay ném lên giường.
Trâu Niệm lưng , hít sâu một ...
Cô chăm chú tấm lưng rắn chắc của , chớp mắt. Dáng của xuất sắc, cho dù còn cách một lớp áo sơ mi, nhưng cô giống như vẫn thể hình cân đối và rắn chắc của . Hai tiếp xúc mấy , cô quen thuộc với thể của .