Một tờ giấy đăng ký kết hôn quan trọng đến thế ?
Trong mắt , hề quan trọng chút nào, điều quan trọng là cảm giác khi hai ở bên .
Anh Trâu Niệm nghĩ như thế nào, chẳng lẽ phụ nữ đều ỷ hôn nhân?
Còn thì chỉ ỷ cảm giác của thể . Hôn nhân đối với mà cũng thần thánh, lẽ là hôn nhân thất bại khiến suy nghĩ như . Tóm là, coi hôn nhân là chuyện cả đời chỉ thể một , cả vợ cũng , tất cả chỉ là một tờ giấy mà thôi.
Hai mắt Trâu Niệm ẩm ướt, hình dung “cùng loại với yêu đương”... trong lòng cô cảm thấy chua xót vô cùng, đây là yêu đương ?
Rõ ràng là ... Anh vợ, còn cô chồng, hai thể tồn tại mối quan hệ cùng loại với yêu đương ?
“Cùng lắm chỉ thể coi là yêu đương vụng trộm mà thôi...” Trâu Niệm trực tiếp lời khó .
Lông mày của Nguyễn Duật Nghiêu nhíu chặt , trầm mặc hồi lâu, cuối cùng gật đầu, đôi mắt từ đầu đến cuối vẫn chằm chằm gương mặt của cô: “Cứ coi là thế , dù thì từ đến nay đều quan tâm tới những chuyện đó.
Mê Truyện Dịch
Yêu đương cũng , yêu đương vụng trộm cũng ... Vậy thì cũng là trộm em, cần em là vợ của ai, chỉ cần thì sẽ những chuyện mà thích- Trộm em, bao giờ dừng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-831.html.]
“Nguyễn Duật Nghiêu, cảm thấy thái độ của quá phách lối ? chịu !” Trâu Niệm thấp giọng.
Anh nhíu mày, nhưng tiếp tục lý luận với cô, bởi vì căn bản gì cả, thế nên quyết định giữ im lặng!
Anh cảm thấy cũng chẳng ý nghĩa gì!
Đối mặt với sự cố chấp của Trâu Niệm, Nguyễn Duật Nghiêu chỉ thể đổi chính sách của .
Anh hôn cô, nhẹ nhàng hôn cô, ôm cô trong lòng , để cô tan chảy trong vòng tay , chống cự ...
Nguyễn Duật Nghiêu ôm lấy thể của cô, đỡ cô đè lên cửa sổ sát đất. Đôi chân dài của đàn ông chen giữa hai chân cô, bá đạo hôn lên môi cô. Hô hấp của hai bắt đầu trở nên dồn dập, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, khẽ nhắm hai mắt , thở nóng rực vờn quanh chóp mũi của cô: “Anh quá phách lối, khiến em chịu ?”
“Trâu Niệm... , khi em ở bên cạnh , nguyện ý hạ , trở thành con mà em thể chịu đựng ...”
“ như thế, nhưng em thừa nhận.” Anh ngẩng đầu lên, hôn lên trán cô một cái, yết hầu khẽ chuyển động. Nguyễn Duật Nghiêu cúi đầu hôn lên môi cô, hít sâu một , trong mắt như tỏa ánh sáng chói lọi. Anh ôm lấy cô, cọ lên cô, khiến hạ thể giấy lên phản ứng mãnh liệt. Thân của đưa đẩy chọc bụng cô, thở dài một tiếng: “Em em chịu đựng , nhưng mỗi em , chẳng em đều rên rỉ đưa đẩy, cùng đạt tới cao trào đó ? Chẳng lẽ cảm giác đó mang thoải mái cho em ?”
“Trâu Niệm, thừa nhận , em cho rằng vô sỉ hạ lưu, em phách lối khiến em chịu đựng nổi, nhưng khi đè em thì hưởng thụ, rên rỉ sung sướng cũng chính là em...”
Toàn Trâu Niệm run lên, cô nhắm mắt , phản bác thế nào.