Nguyễn Vũ về liền chuyện cho cha , đồng thời dặn cha giữ bí mật, cho chú là cô bé .
Chín giờ tối, Nguyễn Duật Nghiêu lái xe rời khỏi nhà họ Nguyễn.
Anh trực tiếp đến căn hộ của ở thành phố B. . . . . .
Câu hỏi mà cả ngày nay trăn trở gần như cháu gái giải đáp, Nguyễn Duật Nghiêu thà tin Trâu Niệm hiểu lầm còn hơn là cô đổi suy nghĩ, chuẩn rời xa .
Kể từ khi trở về thành phố B, mấy ngày nay mất liên lạc với Trâu Niệm.
Anh cũng thường xuyên gọi điện thoại cho giáo sư, hỏi một chút tình hình của cô, thuận tiện hỏi xem Trâu Niệm ở bên thế nào.
Mê Truyện Dịch
Mỗi ngày lái xe sắp xếp ở Bắc Kinh đều gọi điện cho báo cáo tình hình bên đó.
Nguyễn Duật Nghiêu nhận tin tức đều là, Trâu Niệm vẫn , mỗi ngày đều ngủ sớm dậy sớm, ban ngày ở bệnh viện với cô, nhiều ngày cô ngoài dạo.
Cô cũng gặp bạn bè, chỉ một giữa bệnh viện và khách sạn.
Những tin tức như đều đặn báo cáo với .
Ngày thứ mười, Nguyễn Duật Nghiêu nhận điện thoại của lái xe , Trâu Niệm ở bệnh viện, trở về khách sạn nữa.
Nguyễn Duật Nghiêu nhíu mày, gọi cho giáo sư, giáo sư , bởi vì Trâu Niệm trò chuyện với nhiều hơn, buổi tối cũng ở cùng , ở bệnh viện tiện hơn nên mới đến.
Nguyễn Duật Nghiêu vẫn thử gọi cho Trâu Niệm, một chuyện cần gặp mặt rõ ràng, nếu cô máy thì cũng cần gọi điện cho cô.
ở bệnh viện liệu thoải mái ?
Có lẽ sẽ mệt. . . . . .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-882.html.]
Thời gian trôi nhanh, trong lòng hai đều cố gắng kiềm chế suy nghĩ về hình bóng của đối phương.
Ngày Trâu Niệm trở thành phố B, trời mưa nhẹ.
Mẹ cô cần viện theo dõi, ở thành phố B, Trâu Niệm lo lắng, cô công việc và , thuận tiện hơn nhiều, thành phố cũng quen thuộc với cô.
Sau khi sắp xếp cho viện, cô mới rời khỏi bệnh viện.
Cô che ô ngoài bệnh viện chờ xe, trời mưa taxi, vẫy tay thì một chiếc xe ô tô quen thuộc chạy tới.
Land Rover màu đen, biển xe N9999.
Xe phóng tới nhanh, nước b.ắ.n tung tóe mặt đất, Trâu Niệm tránh kịp, phần lớn nước mưa bẩn b.ắ.n tung tóe lên cô. Chiếc xe chậm rãi dừng , Trâu Niệm nhíu mày, cô thấy đàn ông cao cao tại thượng xe.
Nguyễn Duật Nghiêu cũng đang cô, ánh mắt u ám.
Anh cần gì đến quấy rầy cô?
Nhiều ngày gặp, cũng liên lạc, Trâu Niệm cho rằng khi gặp ở thành phố B, cô thể vờ như quên , coi như xa lạ.
dù trong lòng cô quyết đoán như mà tại bước chân cô cứ lời? Cứ im tại chỗ?
Cô bỏ , từ đường bên sang đường đối diện, lúc xe cộ đường lưu thông tấp nập, lái xe nhất định sẽ ngăn cô.
Ở Bắc Kinh, vài ngày khi rời , ban ngày cô sẽ đến bệnh viện với , buổi tối trở khách sạn, cô luôn trằn trọc ngủ , cô sẽ nhớ tới chiếc áo sơ mi của , cũng thỉnh thoảng suy ngẫm tại vết son áo ?
Sau đó sẽ thường đau đầu, cô sẽ khó chịu uống thuốc ngủ xuống.