"Khó lắm, dù em cũng thiếu nhiều." Hướng Dương xong, cảm thấy đúng, vội vàng bổ sung thêm: " mà em cũng đúng, thể để khác vẫn luôn xem thường , cũng là tay thể kiếm tiền, cần gì bày dáng vẻ mắc nợ trả bằng thịt cơ chứ, chị em ..." Hướng Dương , đây là nguyên văn cuộc điện thoại của Trâu Niệm gọi cho cô ở Bắc Kinh.
“……”
Trâu Niệm cảm thấy mệt mỏi, thở dài: "Chúng ăn lẩu , đừng bởi vì em mà ảnh hưởng tâm trạng."
"Được, tối nay chúng uống cho say mới thôi." Hướng Dương lấy rượu.
Trâu Niệm gắp thịt dê nhúng nước lẩu, thịt nhanh chin trong nước lẩu sôi sùng sục, đũa gắp lên, theo nóng, mùi thịt dê bay tới, Trâu Niệm đột nhiên nhíu mày, che miệng chạy phòng vệ sinh.
"Em đấy?" Hướng Dương thấy , lớn tiếng hỏi cô.
"Không nữa, chắc là mùi thịt dê quá..."
Trâu Niệm đang chuyện, lập tức cảm giác buồn nôn truyền tới.
Trong phòng vệ sinh, Trâu Niệm nôn đến mức cả phát lạnh, còn chảy cả nước mắt, cô dám di chuyển quá nhanh, động một cái là sẽ buồn nôn, dựa vách tường bình tĩnh một lúc, mới cảm thấy hơn.
Hướng Dương rót một ly nước, đưa tới cho cô.
Trâu Niệm nhận lấy, uống một ngụm lớn để súc miệng, liên tục súc miệng mấy mới xóa tan mùi chua trong miệng.
Chờ cảm giác buồn nôn biến mất, Trâu Niệm phòng tìm quần áo, cô thấy lạnh, mặc một cái áo khoác mỏng , chung với Hướng Dương ghế sa lon ăn lẩu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-901.html.]
"Có em cảm ?" Hướng Dương hỏi cô,
Trâu Niệm gật đầu, "Chắc là , mắc mưa, cả cũng thoải mái..." Vừa , cô lấy một ít nước chấm, đặt ở mặt .
Đây là nước chấm ăn lẩu mà Hướng Dương tự pha, đặc biệt ngon, Trâu Niệm cảm thấy nước chấm bên ngoài còn ngon bằng Hướng Dương pha, nguyên liệu còn lành mạnh, lo ảnh hưởng đến sức khỏe, ăn cũng yên tâm.
"Trước khi ngủ nhớ uống chút thuốc." Hướng Dương .
Bên ngoài trời mưa, hai cùng ăn lẩu, dù là bây giờ, đều cảm thấy đây là một chuyện đặc biệt hưởng thụ.
Hướng Dương mở hai lon bia lạnh, bởi vì Trâu Niệm triệu chứng cảm lạnh nhẹ, nghẹt mũi đau đầu, cho nên cô chỉ uống một ly nước sôi đẻ nguội, trong ti vi chiếu tiết mục chọc cho hai quên mất phiền não, thỉnh thoảng sẽ bật lớn.
Ăn lẩu xong, Trâu Niệm và Hướng Dương cùng dọn dẹp, Hướng Dương để cô nghỉ ngơi, từ Bắc Kinh trở về vốn mệt mỏi, dầm mưa, thể dễ chịu?
Cô kiên trì giúp Hướng Dương dọn dẹp xong, còn công việc lau bàn, Trâu Niệm giành với cô , cô về phòng, đắp chăn cho kín mít, ngủ.
Mê Truyện Dịch
Điện thoại di động để bên gối, vẫn vang lên.
Trong lòng cô mâu thuẫn, nhưng mà... Cô thật sự hy vọng, màn hình điện thoại di động vĩnh viễn đừng xuất hiện điện thoại của Nguyễn Duật Nghiêu, như mới là nhất.
Cũng hy vọng đừng xuất hiện thêm bất kỳ chuyện gì, giống như ông trời cố ý sắp xếp , giật dây bắc cầu giữa cô và Nguyễn Duật Nghiêu...
Hướng Dương dọn dẹp xong, cũng phòng ngủ, trời mưa kéo rèm cửa sổ ngủ một giấc cũng là một cách hưởng thụ.
Điện thoại di động của Trâu Niệm reo vang, chấn động lâu, cô thức dậy, đưa tay cầm lấy điện thoại di động, thoáng qua điện thoại đang hiển thị màn hình, là Tô Chính Đông gọi tới.