Lúc Trâu Niệm mới nhận , trợ lý Đổng nào đang , là đang tay cô.....đang nắm cùng Tô Chính Đông, lôi lôi kéo kéo vẻ mật.
Tô Chính Đông dùng sức, để Trâu Niệm rút tay , mặt nở nụ , về phía Nguyễn Duật Nghiêu.
“Tô tổng.” Trợ lý Đổng chào hỏi Tô Chính Đông, Trâu Niệm: “Cô Trâu.....”
Trâu Niệm khẽ gật đầu, chào hỏi trợ lý Đổng.
Ánh mắt cô, khẽ liếc Nguyễn Duật Nghiêu, sợ hãi cúi đầu.
“Ông chủ Nguyễn tới đây ----” Tô Chính Đông nhíu mày, hỏi.
Trợ lý Đổng mỉm : “Về chuyện của công trình, một vài chi tiết, Nguyễn tổng của chúng cần gặp mặt , đích bàn bạc.....”
“Thế thì, chậm trễ nữa.” Tô Chính Đông gật đầu.
Ánh mắt Nguyễn Duật Nghiêu, vô cùng u ám lướt mặt Trâu Niệm, chằm chằm Trâu Niệm, nhưng chuyện với Tô Chính Đông: “Lên ----”
Nguyễn Duật Nghiêu bước thang máy, trợ lý Đổng cũng theo .
Cửa thang máy đóng .....
Tô Chính Đông vẫn nắm lấy tay Trâu Niệm, buông , còn tâm tư Trâu Niệm lúc thì rối, nên cũng để ý nữa, giống như Tô Chính Đông , nắm một chút, cũng sẽ thai gì đó.
Trâu Niệm tò mò hỏi Tô Chính Đông: “Hai , đó quen từ sớm?”
“Quen .....” Tô Chính Đông sang hướng khác.
“Là.....quan hệ gì?
Hình như là, mấy vui vẻ.” Trâu Niệm thăm dò hỏi.
Tô Chính Đông liếc Trâu Niệm, khóe miệng cong lên, “Đứng nhắc ở mặt .....chuyện quá khứ, nhắc tới nữa, nhất là những chuyện vui.”
“Ngại quá, hỏi nữa.” Trâu Niệm điều .
Trước khi rời khỏi thang máy với Tô Chính Đông, Trâu Niệm đầu, liếc cửa thang máy, đó mới thu ánh mắt rời .....
Trâu Niệm với Tô Chính Đông, “Đừng bởi vì , mà giận , đáng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hon-nhan-nguy-hiem-ben-canh-chu-tich-tan-nhan/chuong-912.html.]
“ sẵn lòng ----” Tô Chính Đông ở bên ngoài, châm một điếu thuốc.
Hôm nay là một ngày trời nhiều mây, nhưng thành phố B mưa, bên ngoài, những cơn gió mát mẻ lành lạnh thổi da, cảm thấy thoải mái.
Trên lầu.
Nguyễn Duật Nghiêu sofa, bắt chéo chân, châm một điếu thuốc, bàn sofa mặt một hộp gạt tàn thuốc.
Trợ lý Đổng ở một bên.
Mê Truyện Dịch
Trịnh Lan sofa ở một bên khác, cẩn thận xem kỹ tư liệu trợ lý Đổng lấy từ túi tài liệu, lắc đầu: “Những vật liệu , rốt cuộc của Hồng Viễn mua , vẫn cần bằng chứng để chứng thực, sẽ bảo điều tra từng tầng một, điều tra kết quả, sẽ cho tập đoàn Nguyễn thị một lời giải thích.”
Vẻ mặt Trịnh Lan bình thường, đưa tay đưa tư liệu cho trợ lý Đổng.
Trợ lý Đổng liếc đàn ông đang bắt chéo chân, tự ý đưa tay lấy tư liệu khi cho phép.
Khóe miệng Nguyễn Duật Nghiêu nở nụ nhạt, dập điếu thuốc, nhíu mày : “Phần tư liệu bà cứ giữ , lúc điều tra, lẽ sẽ dùng tới.....”
“Vậy , cứ để ở chỗ .” Trịnh Lan thuận tay đặt sang một bên.
Nguyễn Duật Nghiêu liếc trợ lý Đổng, trợ lý Đổng gật đầu với Trịnh Lan, đó rời khỏi phòng việc .
Trong phòng việc, chỉ Trịnh Lan và Nguyễn Duật Nghiêu.
Vẻ mặt Trịnh Lan đổi ít so với lúc trợ lý Đổng còn ở đây .....
Nguyễn Duật Nghiêu sofa với bộ dạng lười biếng: “.....Mẹ, vật liệu thu mua , vấn đề xảy ở Hồng Viễn, việc cần điều tra, quá rõ ràng, nếu đang hợp tác với ai đó, mà nhắm Nguyễn thị nhắm , thì xin lập tức dừng tay, đừng để tới cuối cùng khác lợi dụng, chịu thiệt.”
Trinh Lan sofa đầu Nguyễn Duật Nghiêu với vẻ mặt bình tĩnh: “Duật Nghiêu, một tiếng , thật sự nhận nổi....con là con cháu của , gọi con một tiếng Duật Nghiêu, nếu con thích , thì , chúng sẽ gọi theo cách gọi của ăn, gọi con một tiếng ông chủ Nguyễn.
Còn về việc con gọi , vẫn là gọi Trịnh tổng thì tương đối thích hợp.”
Nguyễn Duật Nghiêu gật đầu, dậy, với vẻ trịnh trọng: “Những lời nên , hôm nay đích tới, cũng xong với bà, hy vọng bà cẩn thận ----”
Coi như là khách khí, Nguyễn Duật Nghiêu tạm biệt, rời khỏi phòng việc với vẻ mặt chút lạnh lùng.
Nhìn thấy Nguyễn Duật Nghiêu , trợ lý Đổng liền đuổi theo.
Hai bước thang máy, trợ lý Đổng mím chặt môi, bên cạnh Nguyễn Duật Nghiêu.
Thang máy tới tầng một, hai bước , khi rời khỏi Hồng Viễn, Nguyễn Duật Nghiêu và trợ lý Đổng đều , thể thì nhất là , rời khỏi địa bàn của khác, mới thể kiêng dè mà tùy ý .