Thím chịu nổi cú sốc đó, té xỉu ngay tại chỗ.
Sắc mặt của chú thì trắng bệch, giống như là mất hết cả linh hồn, mấy ở đó chỉ Minh Thành Hữu là giữ bình tĩnh, giục chú nhanh chóng ký tên, khi ký tên xong tìm phòng bệnh cho thím.
Cuộc giải phẫu tiến hành một nửa, Vưu Chiêu Phúc cùng Thẩm Tố Phân mang theo Vưu Ứng Nhụy cũng vội vã chạy tới.
Ngược thím kiên trì ở bên ngoài phòng cấp cứu, Thẩm Tố Phân ôm lấy bà ý an ủi. Toàn Phó Nhiễm như còn sức lực, cô miên man suy nghĩ, lúc cô cùng Minh Thành Hữu rời , Vưu Dữu còn ở ban công ngừng phất tay hướng tới bọn họ. 20 tuổi, thanh xuân tràn đầy, vốn nên là thời gian nhất. . . . . .
Phó Nhiễm ôm chặt bả vai, tự nhón chân cố gắng cong lên
Cô thấy Minh Thành Hữu tựa ở phía cửa sổ, gọi một cuộc điện thoại, chân mày thỉnh thoảng nhíu chặt, khi thì phiền não móc bao t.h.u.ố.c lá , nhưng nơi là bệnh viện, thể ném điếu thuốc vứt trong thùng rác bên cạnh.
Chú thím chỉ sức ôm đầu rống, Phó Nhiễm rõ lúc nhờ cậy Minh Thành Hữu chống đỡ. Khi đồng hồ cửa phòng mổ chỉ hướng 1 giờ sáng thì cửa chính của hành lang bên đột nhiên mở , vài vị bác sĩ lượt tới.
Vị bác sĩ dẫn đầu bắt tay cùng Minh Thành Hữu, Phó Nhiễm chỉ bằng bất cứ giá nào cũng giữ tính mạng của Vưu Dữu ... Mấy kịp thêm nữa liền phòng giải phẫu.
Minh Thành Hữu trở bên cạnh Phó Nhiễm, giữ lấybàn tay cô lạnh như băng.
"Đừng sợ, mấy vị đều là bác sĩ nhất của bệnh viện quân đội, bọn họ sẽ đoạt tính mạng cho cô ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-100.html.]
Phó Nhiễm ghé đầu bả vai , cô thói quen chuyện gì xảy cũng một xoay sở, thì là lúc sắp thể gánh vác nữa, cô còn thể dựa một .
Mức độ vết bỏng của Vưu Dữu nghiêm trọng, dáng sợ nhất là lây lan, cuộc giải phẫu kéo dài đến sáng sớm ngày hôm . Khi y tá bước ngoài mắt thì bệnh nhân tạm thời thoát khỏi nguy hiểm tính mạng thì Phó Nhiễm cảm thấy thần kinh căng thẳng giống như kéo đến cực độ, thật vất vả mới thể thư giãn. Chỉ là sự buông lỏng rốt cuộc cũng nâng nổi tinh thần lên một chút.
Dù là, chỉ là tạm thời, nhưng ít nhất thì hy vọng cũng thể đẩy thở tử vong bao phủ đầu họ .
Phó Nhiễm chiếc ghế màu xanh đen ở hành lang, ánh mắt cố định một chỗ.
"Từ nhỏ Vưu Dữu dáng vẻ xinh xắn, nhà đều cô gái dấu hiệu như , về thể Lưu Hiểu Khánh, cũng , hồi bọn em còn nhỏ đều Lưu Hiểu Khánh, nhiều may mắn. . . . . ."
Trong mắt Phó Nhiễm là một mảnh ấm áp vỡ nát.
" Vưu Dữu thích học, đấy, nó vẫn học. Em thích nó, thậm chí lúc nghĩ rằng là mệnh đùa giỡn một nữa? Nói chừng nó sẽ là em gái thiết nhất của em. Nó cho em nhiều đầu tiên. . . . . ."
Phó Nhiễm chua xót, ở bả vai Minh Thành Hữu điều chỉnh tư thế.
"Món đồ chơi đầu tiên của em, là Vưu Dữu cho, lúc nó vẫn nhỏ mà hiểu chuyện, gạt em là nó thích, về trong lúc vô tình thím đến, em mới đó là món đồ mà nó quấn thím hai tháng mới mua cho. Còn nữa, năm thứ nhất học trung học, em là tự một , kéo hành lý túi lớn túi nhỏ, gần như tất cả đều cha đưa , lấy màn giúp bọn họ, giặt sạch chăn chiếu, em của họ hâm mộ. . . . . . Còn kịp khó chịu, liền thấy Vưu Dữu ôm một túi táo to ở cửa phòng ngủ của em, khi đó nó mới lên tiểu học. . . . . ."
Có một tình cảm, lẽ khác từng trải nghiệm qua sẽ thể hiểu .