"Anh ?"
Đối mặt với ánh mắt chất vấn của Phó Nhiễm, quả quyết lắc đầu.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Minh Thành Hữu cũng lạnh thấu xương, nhớ tới lúc vội vàng cùng Phó Nhiễm đến Vưu gia, thoáng thấy biển xe, nghĩ đến cái tên trong miệng Vưu Dữu , lòng trầm xuống, nhất thời rơi xuống đáy cốc.
Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm về Y Vân Thủ Phủ, bảo Tiêu quản gia chuẩn cơm tối mang đến trong phòng, cô ăn xong tắm rửa qua, lúc mới khom lưng đắp chăn kín giúp cô.
Phó Nhiễm mệt mỏi, mắt hé mở, duỗi tay khỏi chăn giữ chặt Minh Thành Hữu.
"Anh còn ngoài ?"
"Tạm thời công ty việc gấp, xử lý xong sẽ về ngay lập tức."
Mấy ngày nay, chạy ngược chạy xuôi quan hệ, dĩ nhiên thấy vành mắt phía hiện sắc thâm quầng, cô bỏ ống tay áo .
"Có chuyện gì mà thể đợi đến ngày mai ? Nghỉ ngơi ."
"Không chuyện gì."
Minh Thành Hữu đem cánh tay của cô nhét trong chăn.
"Anh là bằng sắt, mệt."
Hắn tắm rửa, bộ quần áo , ở xe cho gọi điện thoại cho Lý Vận Linh. Xe thể thao màu xanh ngọc tăng tốc chạy, tiếng động cho đường liếc .
Hai hàng cây xanh ven đường từng hàng lùi trong mắt Minh Thành Hữu. Hiện tại tâm trạng thưởng thức, đến Nam Đường vội vàng đón Lý Vận Linh lên xe, lúc đầu xe thiếu chút nữa đụng tượng đá ở cổng.
"Thành Hữu, xảy chuyện gì?"
"Cha con ?"
"Ta với ông là ngoài đánh bài, ông nghi ngờ gì.
Xe nhanh chóng hòa đường chính, trong khu biệt thự nội thành.
Minh Thành Hữu cùng Lý Vận Linh trong phòng khách của một biệt thự, Lý Tắc Cần nhận điện thoại của Lý Vận Linh ở đó đợi hơn nửa giờ, thấy hai vội vàng dậy đón tiếp.
"Chị, Thành Hữu, muộn như , xảy chuyện gì?"
"Lý Sâm ?"
Ánh mắt Minh Thành Hữu về phía lối lên cầu thang lầu hai.
"Có khả năng đang ở trong phòng chơi game."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-102.html.]
Lý Tắc Cần nháy mắt với Lý Vận Linh, thấy dáng vẻ bà vẻ cũng tình hình cụ thể.
"Gọi nó xuống."
Minh Thành Hữu xuống ghế sofa gần đó, thấy Lý Tắc Cần yên, ngẩng đầu lên, ngọn đèn trong phòng khách giống như ngọc lưu ly chiếu rọi gương mặt vẻ kinh hãi mà lạnh lẽo.
"Không lẽ chờ náo loạn đến c.h.ế.t mới giải quyết ?"
Lý Tắc Cần , vội vàng sai giúp việc lên lầu.
Không đến một lát , Lý Sâm mặc đồ ngủ xuống.
"Cha... Bác, họ, ở đây?"
Minh Thành Hữu vắt chân lên, bộ dạng của , ngay cả Lý Vận Linh bên cạnh cũng dám nhiều lời.
"Anh họ, chuyện gì ?
"Cậu quen một cô gái tên là Vưu Dữu ?"
Minh Thành Hữu hỏi thẳng vấn đề. Thần sắc Lý Sâm thoáng hiện lên vẻ bối rối, lo sợ sang Lý Tắc Cần, Lý Tắc Cần trừng mắt, nắm tay siết chặt.
"Nói !"
"Em , ?"
Lời dứt, thấy bóng đen đột nhiên lao tới.
Minh Thành Hữu vung quyền đập trúng mặt Lý Sâm, giống như còn hả giận, đưa tay kẹp cổ Lý Sâm đem áp lên ghế sô pha. Lý Vận Linh thấy nhanh nhẹn ôm lấy tay đang vung quả đ.ấ.m xuống một nữa.
"Thành Hữu, con đừng dọa , rốt cuộc xảy chuyện gì?"
"Có là đợi đến lúc cô bé tỉnh , kinh động tới cảnh sát mới bằng lòng sự thật?"
Hai mắt Minh Thành Hữu đỏ ngầu, tay ngừng kẹp chặt cổ .
Lý Tắc Cần hỗ trợ kéo , Lý Sâm sợ hãi trốn ghế sô pha.
"Anh họ, Vưu Dữu ?"
"Bị cưỡng bức, còn hủy hoại gương mặt, bây giờ còn ở phòng bệnh nặng , đầu năm là thấy xe của ở đó chứ? Con nó, đầu óc cháy hỏng ?"
"Cái gì?"
Lý Vận Linh kinh ngạc. Lý Tắc Cần lập tức bỏ tay , Lý Sâm tin liên tục lắc đầu.