"Còn đau ?"
Cô gái gật đầu.
"Em thấy mặt của em, đau ngứa, thật khó chịu."
Ánh mắt Phó Nhiễm lộ thương yêu, cô kéo cái ghế qua bên cạnh.
"Không sợ Vưu Dữu, về chúng sẽ tìm bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ nhất, giúp em
"Có thể ?"
Mặc dù vải trắng bao lấy mặt của cô gái, nhưng Phó Nhiễm vẫn thể thấy hi vọng trong đáy mắt cô.
"Dĩ nhiên thể, bây giờ em phối hợp trị liệu."
"Chị, chị yên tâm, em thể gắng gượng qua ."
Phó Nhiễm nắm c.h.ặ.t t.a.y Vưu Dữu, cô cũng kiên cường so với tưởng tượng của họ.
" Vưu Dữu, chị sẽ giúp em tìm sự thật, dù là khó hơn nữa, cũng cho trả giá đắt."
Rõ ràng Phó Nhiễm cảm thấy Vưu Dữu rụt tay .
"Chị, em kiện."
"Tại ?"
"Em còn học, em đồng môn cùng các bạn đều em giống như quái vật, hơn nữa căn bản là tiền chữa bệnh chúng chịu nổi. . . . . ."
"Chuyện tiền chị sẽ tìm biện pháp."
"Chị, cha em , chị mang ít tiền , em tiền của chị nữa. 200 vạn tiền nhỏ, dù là em để cho tù thật cũng thể tiền bồi thường nhiều như . . . . . ."
Vưu Dữu xong câu , mệt mỏi thở dốc.
"Em đồng ý âm thầm giải quyết."
"Tại ?"
Phó Nhiễm cho là, ít nhất Vưu Dữu sẽ
"Những khổ sở lúc đó chỉ em hiểu rõ nhất, chẳng lẽ em nhận thiệt thòi về ?"
"Tiểu Nhiễm."
Thím cũng chen .
"Đây là chúng quyết định khi suy nghĩ mấy ngày, Vưu Dữu chịu nhiều đau khổ như , đành lòng thấy nó cuốn phong ba dư luận nữa, chỉ nó thể an tâm dưỡng bệnh, nó mới 20 tuổi, chịu nhiều như . . . . . ."
Thím lưng , chú ở bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-109.html.]
"Tiểu Nhiễm, chúng con là vì cho Vưu Dữu, nhưng cưỡng bức. . . . . . Chuyện như . . . . . ."
Phó Nhiễm còn điều gì đó, Minh Thành Hữu lên tiếng .
"Mọi yên tâm, bộ tiền thuốc thang bao gồm phí phẫu thuật thẩm mỹ con sẽ lo liệu, một căn nhà ba phòng nhỏ chờ khi Vưu Dữu xuất viện liền dọn đến nơi đó ở, chuyện thực sự Lý Sâm , tạ ơn chú thím cho nó cơ hội ."
Tay nắm vai Phó Nhiễm, cô ngẩng đầu Minh Thành Hữu, năm ngón tay từ từ siết chặt, đưa mắt cô ý bảo, ngay cả chính của Vưu gia cũng truy cứu, cô vẫn còn kiên trì điều gì?
Phó Nhiễm ở cửa bệnh viện, cảm giác chân tay vô lực rời rụng cô nổi nửa bước.
Thoáng qua gặp một đám muôn hình muôn vẻ, ở chỗ bệnh viện quen thấy sinh ly tử biệt, dù là sắc mặt cô tái nhợt giống như trang giấy cũng sẽ thèm
Chính xác thừa nhận, trời cao lấy một thiên sứ ở nhân gian chịu khổ thôi.
Minh Thành Hữu ý bảo cô lên xe, Phó Nhiễm chằm chằm cửa xe đang mở , hệ thống sưởi bên trong tỏa ấm cuốn lạnh bao quanh cô, cô nắm chặt túi xách trong tay, tất cả đang đây là biện pháp giải quyết nhất, chẳng lẽ chỉ một cô ngõ cụt ?
"Em một một chút."
Phó Nhiễm đóng cửa xe, đó khỏi bệnh viện.
Giao thông bên ngoài bệnh viện cũng dễ dàng tạo thành hỗn loạn, Phó Nhiễm ở phía cột đèn xanh đèn đỏ, cô đầu thấy xe của Minh Thành Hữu theo ở chỗ xa, cô thuận theo dòng qua đầu đường, gửi cho tin nhắn.
"Để cho em một tĩnh lặng, em ."
Khoảng ba phút , xa của Minh Thành Hữu biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Phó Nhiễm ngăn một chiếc xe taxi, rõ mục đích, chỉ với tài xế cứ tiến về phía , qua một quảng trường náo nhiệt lắm, lúc cô mới xuống xe, gọi một ly sữa và chọn một góc vắng vẻ xuống.
Cô chống cằm về nơi xa, lúc đó gặp ánh mặt trời chiếu tới, cho tới khi đến gần lập tức liền một bóng tối bao phủ lên mặt. Phó Nhiễm đột nhiên quấy rầy chút vui, cô ngẩng đầu lên, thấy Minh Tranh tự chỗ đối diện cô.
"Tâm tình ?"
Phó Nhiễm xưng hô cũng bớt nóng nảy.
"Làm ở chỗ ?"
Minh Tranh trực tiếp trả lời c
"Chuyện nhà chú em giờ mới , đừng thương tâm, chuyện luôn biện pháp giải quyết."
Lý gia hận thể mang s.ú.n.g d.a.o đến để vây quanh bệnh viện, vả từ đến giờ Lý Vận Linh luôn đề phòng Minh Tranh, thế nào mà dễ dàng ?
"Anh đến cũng là để khuyên ?"
Phó Nnhiễm cầm muỗng nhỏ quấy bánh pút-đing chìm trong sữa lên, lời vẻ lười biếng, hiển nhiên nhiều lời.
Phục vụ viên đưa tới cà phê Blue Mountain cho Minh Tranh, cố ý tới gần cô, cánh tay dài đặt lên mép bàn, thể là ẩn bên trong ghế mây màu nâu.
"Anh hiểu rõ vấn đề ở chỗ nào, là chặn tiền chữa bệnh chứ gì? Nếu như em chính là Tiểu Nhiễm mà , chắc chắn sẽ bỏ dở nửa chừng để cho của chịu tội oan uổng, đúng ?"
Gần như thể thấy tiếng yếu ớt của Phó Nhiễm, đại khái mấy phần tự giễu.
"Anh đừng đánh giá quá cao, sự thật ở mặt ngay cả đều cúi đầu, huống chi là ?"