Con mắt Minh Thành Hữu từ từ nheo , cô vung lên mu bàn tay thấy nhức mỏi.
"Ăn thuốc súng? Có bản lĩnh cứ yên ở đây, xem ai phản ứng với cô!"
Hắn xoay rời .
Sau lưng Phó Nhiễm ánh đèn cô linh huyền ảo ở giữa trung, sắc mưa bụi m.ô.n.g lung.
Cô vòng tay ở bả vai, lạnh đến phát run, Minh Thành Hữu vài bước, thể cao lớn dừng , bước trở , mặt lơ đãng, ánh toát bực bội, trở mặt Phó Nhiễm.
"Cô ?"
Trong túi Phó Nhiễm di động đột nhiên vang lên, phá vỡ khí yên lặng.
Cô nhận điện thoại, hai tay đưa lên nhẹ lau mặt, giọng mũi chút nặng.
"Trở về ."
Đôi mắt Minh Thành Hữu hẹp dài chằm chằm túi xách trong tay cô, Phó Nhiễm lên, tầm mắt băn khoăn, lúc mới phát hiện cô ướt đẫm, đường lung la lung lay, lời nào, cởi áo khoác xuống trùm lấy bả vai cô, áo tây phục thủ công lưu dư âm ấm của .
Hai vai Phó Nhiễm co rúm , chút thích ứng.
Cô ngẩng đầu, mắt dán chặt gò má tinh tế bên cạnh, trong ánh mắt bỗng hiện lên tường thành lạnh như băng bởi vì một động tác của mà sụp đổ. Minh Thành Hữu ngắm , đỉnh chân mày nhẹ chau .
"Đi."
Cánh tay vòng qua lưng Phó Nhiễm, dẫn cô xe.
Cho đến lúc đeo dây an lên, hương vị nước hoa của Minh Thành Hữu lưu cô tản . Phó Nhiễm thích đàn ông dùng nước hoa, bởi vì cô từ từng thấy đàn ông nào dùng nước hoa mà để cảm giác thần bí ma mị như Minh Thành Hữu.
Hắn phát động động cơ, mở hệ thống sưởi .
"Cô gọi điện thoại cho ?"
"Có."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-11.html.]
Minh Thành Hữu gật đầu, đạp xuống chân ga.
"Điện thoại di động của hết pin."
Hắn đơn giản, cũng tính nhiều lời, từ đến nay cố tình bậy, dù là hại Phó Nhiễm trong mưa khổ sở đợi vài tiếng đồng hồ cũng giống như liên quan gì đến .
Phó Nhiễm đối với chuyện của thêm gì, cũng bất kể là vô ý là cố ý, cô nghiêng đầu ngó ngoài cửa sổ. Lúc , gần đến đêm khuya. Hạt mưa sa là dầy đặc, nếu đèn đường chiếu rọi, khó thấy quang cảnh như .
Mặt đường ướt một lớp, nhưng cũng dành dụm nước mưa, ngẫu nhiên tan tầm muộn, bước chân cũng vội vàng, giống như lúc nhàn hạ tản bộ dường như đếm xỉa tới xung quanh.
"Két - -"
Tiếng thắng xe kịch liệt vang tận trời, Phó Nhiễm thu hết suy nghĩ rời rạc bên ngoài . Đồng thời nửa dây an kéo xuống.
"Mẹ kiếp!"
Bên tai truyền đến tiếng Minh Thành Hữu khẽ nguyền rủa.
Hắn đẩy cửa xe , hiển thị rõ tư thế lạnh thấu xương.
"Ai? Mẹ nó dám cản đường ?"
Cũng tại đây là địa bàn, trời đất bao la cũng bằng Minh gia to lớn, ai rõ Minh Vân Phong như lòng bàn tay. Tiểu tử chính là đương kim thái tử gia, đây chính là dậm chân một cái, Ngọc Hoàng đại đế cũng phát run.
Mà hết tới khác, vượt qua phía chính là cỗ xe mang biển số vùng khác, chủ xe cũng vẻ là đàn ông m.á.u mặt.
"Anh mở mắt xem một chút lái xe ?"
" lái xe như thế nào còn cần dạy, dựa chứ?"
Minh Thành Hữu dựa ở xe, hai tay ôm ngực, mặc dù trẻ tuổi nhưng trời sinh tôn quý cương quyết càng phát tư thế hùng hổ doạ . Cứ như coi trời bằng vung, dù là ẩn nấp sâu hơn, nhưng dù tuổi cũng trẻ.
Ánh mắt Phó Nhiễm xuyên thấu qua kính chắn gió rơi xuống gò má Minh Thành Hữu, dù là ai cũng cách nào dự liệu, hôm nay, đàn ông thiên thần sẽ một ngày biến thành cái tin sợ mất mật.
Lúc đó, còn là Minh Tam thiếu bây giờ, tự nhiên, đều là .
Người đàn ông vén ống tay áo lên.