"Văn Anh, còn đó gì?"
Cô gật đầu cùng với Lý Vận Linh coi như là chào, ba hai bước đuổi theo bước chân của Minh Tranh.
Lý Vận Linh tại chỗ bóng lưng ba cùng khỏi nghĩa trang.
Chính xác, bà đoán sai , bà Minh Tranh tâm tư riêng nhưng nghĩ là đứa con riêng khó khả năng lớn như .
La Văn Anh ở bia mộ, Triệu Lan thắp hương cho Minh Vân Phong, bởi vì trời còn sớm nên trong nghĩa trang ít .
Gương mặt Minh Tranh chút đổi bên ngoài, Triệu Lan mấy câu đó vẫy Minh Tranh.
"Tới đây, thắp nén hương cho cha con."
Minh Tranh vẫn bất động.
Sắc mặt Triệu Lan dịu dàng bỗng trở nên căng thẳng.
"Minh Tranh!"
La Văn Anh thấy Minh Tranh tình nguyện tới.
"Dù là trong lòng con nhiều oán hận hơn nữa, nhưng ít là cuối cùng thì ông vẫn cho con thứ con ."
Triệu Lan đốt nén hương giao cho Minh Tranh, bà tới bên cạnh La Văn Anh, bàn tay vỗ nhẹ vai cô an ủi.
"Văn Anh, lời của Lý Vận linh con đừng để ở trong lòng, cho tới giờ bà luôn châm chọc con chúng . Luôn mong chúng xuất hiện
Minh Tranh thấy hết hương dậy, hai lưng .
"Đi thôi."
Hắn thích giải thích, hơn nữa càng cho là cần thiết.
Phó Nhiễm ngủ thẳng đến gần 11 giờ mới dậy, trong lúc đó má Trần chỉ một gọi cô xuống lầu ăn điểm tâm, nhưng thật sự cô mệt mỏi.
Đứng ở gương, miệng Phó Nhiễm đầy bọt, lúc đang đánh răng bỗng giật suy nghĩ , trí nhớ nối tiếp hiện lên thành một khoảnh khắc vượt quá giới hạn, cô nhắm mắt , cầm cái ly lên hung hăng súc miệng.
Cô nghĩ tới, cho dù Minh Thành Hữu vô khốn kiếp, cũng chuyện cưỡng ép khác.
Cô càng nghĩ tới, một vật nào đó, chỉ là quá sợ sẽ đánh mất, mới tưởng là nếu từ loại thủ đoạn nào sẽ giữ .
Phó Nhiễm xuống tầng, lúc Phạm Nhàn định gọi cô ăn cơm trưa.
"Nhanh đến đây , điểm tâm cũng ăn, đói bụng lắm ?"
"Mẹ, con ít khi ngủ nướng, cha ?"
"Hôm nay đơn vị cha con chuyện."
Phạm Nhàn ngừng gắp thức ăn cho Phó Nhiễm, ánh mắt tràn đầy dò xét.
"Tối hôm qua lúc nào thì trở về?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-134.html.]
"Ui, tạm thời ở phòng công tác bận đến khuya."
Phó Nhiễm trả lời mất tự nhiên
"Tiểu Nhiễm, nếu con quyết định hủy hôn cùng Thành Hữu, cũng đừng dây dưa rõ nữa, ý của con hiểu ?"
"Con ."
Phó Nhiễm mệt mỏi Phạm Nhàn dông dài.
"Con rõ đang cái gì."
"Không thì ."
Ăn cơm xong Phó Nhiễm phòng việc, Phạm Nhàn thì lên lầu quần áo, gọi điện thoại cho Vưu Ứng Nhụy.
Lái xe dừng xe ở đầu đường dành riêng cho bộ, Vưu Ứng Nhụy khoác tay Phạm Nhàn.
"Mẹ, chuyện gì đợi khi con việc xong, thật vất vả mới xin hai tiếng ngoài."
"Con ở đây tiền lương cũng hơn , hôm nào nhờ tìm cho con công việc hơn."
"Thật ?"
"Đi thôi, mua cho con hai bộ quần áo mới ."
Phạm Nhàn đưa Vưu Ứng Nhụy một cửa hàng bán đồ phụ nữ ở hướng nam. Bà ở bên cạnh cẩn thận chọn quần áo cho Vưu Ứng Nhụy, giả vờ như là thuận miệng chuyện.
"Hôm nay mới hỏi Tiểu Nhiễm, đứa nhỏ cũng , chấm dứt tất cả với Thành Hữu, Nhụy Nhụy , mà lo lắng nhất vẫn là con."
"Mẹ, con gì thể cho lo lắng."
Vưu Ứng Nhụy lơ đãng tựa bên cạnh.
Phạm Nhàn dừng động tác trong tay , mắt liếc cô.
"Có câu phụ nữ theo đuổi đàn ông chỉ như cách một lớp vải mỏng, lúc Tiểu Nhiễm bắt đầu cùng Thành Hữu cũng tình cảm, đây là lâu ngày sinh tình cảm ?
"Nếu là yêu, tại lúc rời ?"
Phạm Nhàn liền giật , về đưa tay dí nhẹ trán cô.
"Có lẽ đầu óc con thông suốt , Thành Hữu thích Tiểu Nhiễm, con cũng nhận ?"
Sắc mặt Vưu Ứng Nhụy căng thẳng.
"Con nhận !"
"Đến đây, thử cái một chút xem như thế nào?"
Phạm Nhàn ướm thử cho cô.
"Nhụy Nhụy, tình cảm cần thời gian, sợ con yêu đúng , chỉ sợ con nhận cơ hội."
Sau khi Minh Thành Hữu mượn rượu giải sầu cả tháng, giống như là vượt qua cửa ải khó khăn , từ đầu nữa.