"Em gái nhỏ, ? Giúp ca ca vui đùa một chút…"
Người sặc mùi rượu mạnh phả Vưu Dữu ói, cô dám lời nào, ôm lấy áo khoác rời khỏi đây.
"Đứng !"
Hắn tiến lên kéo lấy tay áo của cô đẩy cô ngã xuống đất.
"Giả bộ, giả bộ cái gì chứ? Đàn bà ở con đường …ấc.., đều là bán…ấc.."
" về nhà."
Vưu Dữu sợ hãi tựa vách tường.
"Tránh !"
"Bao nhiêu tiền, 100 đồng?"
Vưu Dữu về đôi tay bẩn thỉu đưa tới liền liều mạng giãy giụa, cô cố gắng la lên.
"Cứu với, cứu với…"
"Kêu la cái gì!"
Hắn chột về bốn phía xung quanh.
"Đừng đụng , về nhà, cha…chị…cứu mạng."
" để cho cô gọi, để cho cô gọi!"
Lúc Vưu Dữu chỉ cảm thấy thứ gì đó dội lên mặt, mắt của cô đau đến nỗi mở , ngay đó một đám ánh sáng vây quanh, cô còn để ý gì nữa, hai tay tuyệt vọng che mặt.
"A
Người đàn ông say rượu sợ tới mức dựa vách tường dám nhúc nhích, thấy bốn phía ai, hai chân nhũn tựa vách tường như xê dịch từng bước rời .
Vưu Dữu ngã xuống đất, đầu rúc trong áo khoác như thoát khỏi sức nóng bỏng rát .
Lý Sâm ở đầu đường một lát, cho đến khi thấy chiếc xe taxi tới, lúc mới lái xe rời .
Phía , Vưu Dữu thấy lúc nhất chính là .
. . . . . .
[Edit: MiKa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-176.html.]
Beta: Ying]
Phó Nhiễm xong những lời của Vưu Dữu, cảm thấy lạnh đến thấu xương, lúc bọn họ đều nghĩ lí do vì Lý Sâm vì hủy hoại khuôn mặt của Vưu Dữu, thì …
Vưu Dữu cảm thấy hổ chịu nổi.
“ Chị, thật xin , luật sư của Lý gia tìm đến bệnh viện, là cho chúng hai trăm vạn tiền viện phí. Ban đầu, cha cùng cũng tố cáo Lý Sâm, em đem chuyện phát sinh đêm đó cho họ . Cha , chút chứng cứ nào thể chứng minh là Lý Sâm cưỡng bức em, chi phí trị liệu cùng với phẫu thuật thẩm mỹ quá nhiều, căn bản là chúng thể chi trả nổi, nếu Lý gia giải quyết riêng, cũng chỉ biện pháp .”
Phó Nhiễm thở dài.
“Vì cho chị sớm một chút? “
“ Ban đầu, em mặt mũi nào sự thật, chuyện chẳng ai thể lên tiếng, thêm nhiều thông tin internet về Lý Sâm, á của dư luận, em càng dám . Chị, thật xin , thật xin . “
Phó Nhiễm ôm lấy Vưu Dữu, trải qua những chuyện đau khổ , cô và thể tưởng tượng , ý nghĩ của chú thím lúc đó thật sự ích kỉ nhưng đó là biện pháp duy nhất, cô càng thể trách cứ Vưu Dữu.
Cô cùng đều giống , lúc tin tưởng chắc chắn rằng đó là chân tướng, ngờ sự thật tàn khốc như .
“ Hai năm , em vẫn lo lắng đề phòng, Lý Sâm chất vấn em. Hắn : Vưu Dữu, thật sự đối xử với em như ? Chị, lúc đó em nghĩ lắc đầu, nhưng thấy khuôn mặt tiều tụy của cha , em về họ vì tiền mà lo lắng, suy nghĩ. ”
“ Vưu Dữu, đừng nghĩ nữa, hãy để thứ trôi qua”.
Phó Nhiễm vỗ vỗ lưng Vưu Dữu trấn an.
“ Không thể trách em, chuyện đều trách nhiệm, nhưng em là chịu khổ nhiều nhất, thế là đủ .”
Phó Nhiễm khuyên Vưu Dữu ăn cơm, đó thu dọn xong phòng ngủ mới rời .
Gió lạnh mùa đông như đem lưỡi d.a.o sắc bén cắt khuôn mặt mềm mại, hai tay cô khép chặt áo khoác ngoài, đôi bốt màu đen dài quá gối theo chủ nhân tập trung mà bước chút xốc xếch, Phó Nhiễm đem tay cắm trong túi quần, gió thổi nâng khăn quàng cổ của cô lên, tầm mắt cô một chút mơ hồ.
Cô nhớ đến nhiều việc.
Nghĩ đến khuôn mặt của Vưu Dữu, nghĩ đến bộ dạng bây giờ khi cô chịu đựng đau đớn rét lạnh về đêm, mệt mỏi kêu thét chói tai.
Nghĩ đến lúc chú thím quỳ gối bên ngoài phòng cấp cứu để cầu xin ông trời phù hộ, nghĩ đến lúc Vưu Dữu kêu rên lên vì đau đớn v khuôn mặt của còn lành lặn.
Lại nghĩ đến lúc Minh Thành Hữu bình tĩnh sẽ nhúng tay , cùng với lúc tức giận khi là cô tin .
Nghĩ đến khi Lý Sâm phán vô tội và thả , về sức mạnh của cộng đồng internet chỉ trích mạnh mẽ.
Rồi Phó Nhiễm nghĩ đến lúc Minh Thành Hữu với cô, sắp tới để chọn ngày lành tháng , chúng kết hôn ?
Rất nhiều phiền muộn vây đến, vẫn là thể điều gì.
Phó Nhiễm ngẩng đầu bầu trời đêm mờ mịt, cô trách chú thím cố ý giấu giếm cô, nhưng khát vọng trong lòng hòa nhập với gia đình tối tăm bất lực, cô thấy mệt mỏi.