Di động trong túi xách phá vỡ sự yên lặng, Phó Nhiễm , là Phạm Nhàn gọi tới.
Dáng vẻ Minh Thành Hữu bày mười phần như tượng, cô cũng đến nỗi hổ quấy rầy.
Phó Nhiễm cầm điện thoại bước sang một bên.
"Alo, ."
"Tiểu Nhiễm, con ? Một ngày điện thoại, lo lắng gần chết..."
"Mẹ!"
Phó Nhiễm chần chừ mở miệng.
"Con ở bệnh viện với Tống Chức."
"Mẹ mới từ phòng bệnh của bạn con ngoài, thấy con?"
"À, con ngoài mua chút đồ, đừng lo lắng, con sẽ trở về ngay."
Lo lắng trong lòng Phạm Nhàn lúc mới bình tâm trở .
"Tiểu Nhiễm, chuyện khi đó con giải thích, nhiều ở đó nên thể khiến Vương gia mất mặt . Mẹ cũng Vương Nhứ Đình đừng đến nhà, cũng qua với Nhuỵ Nhuỵ là về để hai con tổ chức sinh nhật chung nữa. Mẹ sợ trong lòng con khó chịu, gọi điện cho con, nghĩ vẫn gọi ."
Trong lòng Phó Nhiễm như buông lỏng.
"Mẹ, con thật sự ".
Cúp điện thoại xong, Phó Nhiễm bước nhẹ nhàng trở bên cạnh Minh Thành Hữu. Hắn ngẩng đầu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô giãn .
"Vui vẻ?"
Kho miệng Phó Nhiễm mỉm .
"Câu cá ?"
Minh Thành Hữu đưa tầm mắt hướng tới hồ bơi nữa.
"Từ tới giờ thấy cá bơi qua."
"Anh câu , buổi tối sẽ cá kho tàu cho ".
Hắn để cần câu qua một bên, thể nghiêng, ánh mắt che giấu nghiêm túc.
"Phó Nhiễm, chính xác là em dễ thỏa mãn."
Ánh mắt giấu vết thương, rốt cuộc thấu. Phó Nhiễm như chạy trốn, cô chợt dậy, Minh Thành Hữu đưa tay kéo lấy tay Phó Nhiễm, cô cố gắng hất , nhưng ngờ bàn chân trượt nên ngã xuống bể bơi. Nước lạnh như băng bao trùm lấy thở, Phó Nhiễm thấy dây câu của Minh Thành Hữu vẫn còn trôi nổi ở mặt nước. Lúc cô thành cá mắc câu thật. Minh Thành Hữu nhảy trong bể bơi, thể Phó Nhiễm cho thêm nguồn nhiệt ngay lập tức , hai tay ôm lấy cổ của thật chặt. Minh Thành Hữu kéo cô lên bờ, Phó Nhiễm lạnh run lẩy bẩy, dùng khăn tắm ôm cô lên lầu.
"Buổi tối tiệc lớn ".
Phó Nhiễm tắm xong trùm chăn ở mép giường, Minh Thành Hữu thẳng vụng về sấy tóc cho cô, chốc lát trong hốc mắt Phó Nhiễm đỏ bừng, cô ngừng hít thở, bên tai phát tiếng ong ong. Cô tóc đầu ngón tay Minh Thành Hữu xuyên qua, Phó Nhiễm ngây chằm chằm mũi chân . Không khí yên tĩnh, chỉ tiếng máy sấy tóc.
Lầu truyền đến tiếng chuông cửa, Minh Thành Hữu xuống lầu lấy đồ. Trong túi là quần áo và giày, còn cả bộ đồ lót. Phó Nhiễm xong quần áo khỏi phòng tắm, Minh Thành Hữu tiến lên, hai tay ôm chặt hai bên hông cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-210.html.]
"Hai năm qua đến một chút cũng đổi
Ngón trỏ đặt ở lưng quần Phó Nhiễm, cô đưa tay đẩy tay . Phó Nhiễm tìm túi xách, mang cả giày , khi thu thập xong chuẩn rời . Minh Thành Hữu chỉ chỉ bộ lễ phục ở ghế sô pha trong phòng khách.
"Đây là cố ý đặt cho em. Cầm lấy ."
Lễ phục của nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế giới Phó Nhiễm chà đạp thành như , cô cẩn thận tới cầm trong tay.
"Cám ơn."
Minh Thành Hữu phòng bếp, kéo cửa tủ lạnh.
"Đồ của em trả cho em ."
Phó Nhiễm tới phía , thấy Minh Thành Hữu lấy hộp bánh ngọt từ bên trong, mà áo n.g.ự.c của cô nhét trong hộp bánh ngọt.
Trong nháy mắt Phó Nhiễm đơ ngay tại chỗ.
Ngón trỏ Minh Thành Hữu khều khều dây n.g.ự.c đưa tới mắt Phó Nhiễm, cô tiện tay đoạt lấy nhét trong túi xách.
" Để đưa em về."
"Không cần."
Phó Nhiễm cầm đồ ngoài. Nghe phía tiếng gọi với theo, lời đại loại là cho món cá kho tàu.
Phó Nhiễm gọi taxi đến quán rượu, đó lái xe về nhà. Xa xa thấy một chiếc xe dừng ở cửa chính Phó gia chừng 100m, Phó Nhiễm thả chậm tốc độ, thấy Minh Tranh dựa cửa sổ xe, sắc mặt trầm tư, tiếng động ngẩng đầu lên.
Phó Nhiễm đem xe dừng ở ven đường, đẩy cửa xe xuống.
"Ca ca."
Gương mặt Minh Tranh trầm xuống, thẳng đến gần Phó Nhiễm.
"Đi ?"
Lúc Phó Nhiễm mới nhớ tới di động hiển thị hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ của Minh Tranh.
"À, buổi tối chuyện nên qua đêm ở nhà bạn."
"Anh gọi điện thoại máy?"
Dáng cao ráo của Minh Tranh chiếm ưu thế, bóng đen từ từ tràn qua đỉnh đầu Phó Nhiễm.
"Tối hôm qua uống nhiều quá, bây giờ vẫn tỉnh táo".
Tầm mắt Minh Tranh lướt qua Phó Nhiễm, thấy bộ lễ phục của cô treo ở ghế lái phụ.
"Chuyện ngày hôm qua qua, đến tìm ?"
Phó Nhiễm khẽ nhún vai.
" đưa Xèo Xèo tới bệnh viện, ngoài cũng trễ."