Minh Thành Hữu gắp lên một miếng cá, cẩn thận bỏ xương cá , Phó Nhiễm đưa một miếng cơm trong miệng, Minh Thành Hữu đưa chiếc đũa tới thiếu chút nữa đụng miệng cô, Phó Nhiễm khẽ ngẩng đầu lên, thấy một miếng cá chồng chất giữa miếng cơm.
Ánh mắt cô cùng chạm , vẻ mặt vẫn tự nhiên, cũng cảm thấy điều gì đặc biệt.
Vưu Dữu ăn .
"Anh rể, cũng nhặt xương cá cho em ."
"Không cho phép em ăn."
Phó Nhiễm sợ cô ăn .
Nụ của Vưu Dữu càng nhiều.
"Được lắm, lắm, chị, chị ăn nhiều một chút."
Phó Nhiễm miếng cá trong chiếc đũa Minh Thành Hữu đưa tới, suy nghĩ một chút cũng thấy gì khác , cô đưa trong miệng, ngay đó Minh Thành Hữu đưa tới một miếng nữa.
Phó Nhiễm nuốt, nơi cổ họng đau rát.
"Chính cũng ăn ."
Sau khi ăn xong, yêu cầu một bình xanh, Vưu Dữu ca nô, Phó Nhiễm dậy cô ấn chỗ.
"Đừng coi em như là đứa bé, huống chi nhiều cùng cũng việc gì."
Phó Nhiễm ở bên cửa sổ, xuyên qua cửa kính thể đến chiếc ca nô bên hồ, cô thấy Vưu Dữu mặc áo phao cứu hộ cùng vài cô gái trạc tuổi như lên ca nô.
Minh Thành Hữu rót cho cô, chút tập trung, Phó Nhiễm đầu thấy nước tràn khỏi chén.
"Coi chừng."
Cô nhận lấy bình trong tay Minh Thành Hữu, tay rút khăn giấy lau nước đọng.
Minh Thành Hữu như suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt lướt qua ngoài cửa sổ chiếc ca nô ngoài, cũng lâu liền biến mất ở trong tầm mắt.
Ước chừng nửa giờ, thuyền mới lượt trở bên bờ. Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu ở trong quán cơm đợi Vưu Dữu, cho là thể cô còn chơi đủ, đợi mãi mà thấy bóng , Phó Nhiễm lấy điện thoại di động gọi cho cô, phát hiện điện thoại trong tay Vưu Dữu tắt máy.
Cô nóng ruột đẩy chiếc ghế dậy, bước khỏi quán tới bên hồ.
Du thuyền cập bờ dừng , một nhóm lượt bước lên bờ.
Phó Nhiễm tìm nhân viên lái thuyền.
"Xin hỏi thấy một cô gái quấn khăn quàng cổ màu tím nhạt ? Tóc ngắn."
"À, cô mới lên bờ liền nhận điện thoại, đó vội vội vàng vàng cửa chính."
Người đàn ông chỉ chỉ nơi đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-225.html.]
Phó Nhiễm giật , ?
Chuyện giống như Vưu Dữu , nếu cô việc gấp thật cũng nên gọi điện thoại cho Phó Nhiễm, sẽ để cho cô lo lắng.
Chiếc xe BMW màu đen nhanh chóng đầu rời , hai bên cửa sổ xe đều chỉ mở một khe hở nhỏ, kính màu đậm bên ngoài khó rõ đang trong ghế lái, một nhánh mai còn nở hết liền đó bẻ gảy, đặt ngang kính chắn gió phía .
Vưu Dữu căng thẳng nắm chặt vạt áo, sang chiếc điện thoại của ném ở ghế .
Lời mấy đến khóe miệng cũng nuốt trở về, ấm bên trong xe vốn nên ấm áp thoải mái, cô cảm thấy bức bối đến mức sắp thở , cô co chân lên, một lúc duỗi thẳng co rúc, xe lái với tốc độ cao, từng chiếc biển quảng cáo lướt qua tầm mắt, đôi tay cô cầm chặt dây an .
"Anh, dẫn ?"
Người thanh niên ghế lái lời nào, đốt ngón tay nắm giữ tay lái bởi vì dùng sức mà trắng bệch, ở trong mắt cô, Lý Sâm cũng đổi bao nhiêu, gương mặt tuấn giống như càng thêm lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, Vưu Dữu trong gương, xác định gương mặt che kín đó mới thoáng yên tâm.
Lý Sâm lái xe trở về trung tâm thị trấn Nghênh An, Vưu Dữu đẩy cửa xe thấy là cửa một khách sạn, trí nhớ hai năm đánh thức sợ hãi trong lòng cô, thừa dịp cách Lý Sâm vòng qua đầu xe cô nhấc chân lên chạy.
Lý Sâm chạy theo níu cánh tay của cô, kéo cô xoay .
"Nếu em còn dám chạy, liền tháo khăn quàng cổ của em để cho tới xem bộ dáng bây giờ của em một chút."
Vưu Dữu lấy tay bảo vệ mặt, giọng khó nén nghẹn ngào.
"Anh gì?"
Bàn tay Lý Sâm vỗ nhẹ tay cô, mạnh mẽ tách mười đầu ngón tay của cô đan chặt tay . Vưu Dữu cảm thấy sợ hãi, yên tại chỗ cũng chịu .
"Anh rõ ràng suy nghĩ của , ở đây thôi."
Ngón tay Lý Sâm thắt chặt, Vưu Dữu cảm giác đốt ngón tay cầm như trật khớp, cần nhiều sức để lôi Vưu Dữu lên phía , cần thông qua quầy lễ tân, thẳng thang máy đó lấy thẻ mở cửa phòng phòng.
Ngón tay Vưu Dữu nắm chặt lấy khung cửa.
"Lý Sâm, đừng như , rõ là vì chuyện gì. . . . . ."
Lý Sâm xoay , cánh tay ôm Vưu Dữu trực tiếp kéo cô phòng, chân khẽ đá cửa .
Vưu Dữu tránh tay của , đầy vẻ đề phòng.
"Lý Sâm, giữa với huề , đừng tới tìm nữa."
"Huề ?"
Hắn giống như chuyện thật đáng .
"Em cảm thấy thể huề ?"
" hủy thành như , còn đủ ?"
Bước chân Lý Sâm tiến tới gần, vươn tay, Vưu Dữu vô cùng hoảng sợ tránh .
"Anh !"