Phó Nhiễm mục đích qua khắp các ngõ lớn nhỏ, thấy sắc trời dần dần tối, đèn đường bắt đầu sáng, trong lòng sợ hãi lo âu, cô tại đầu đường đông qua mà bản nên .
Minh Thành Hữu chuyện cùng Lý Tắc Cần, khi cúp điện thoại thấy Phó Nhiễm xổm ở đầu phố, hai tay ôm chặt lấy bả vai.
Hắn lẳng lặng lưng cô, tình cảm của cô đối với khác vẫn như một, cho dù ban đầu Vưu Dữu dối cô.
Giống như chỉ đối với , cô mới cố chấp khắc nghiệt như
Minh Thành Hữu từng bước qua, mũi chân như dẫm lên bóng hình Phó Nhiễm ánh đèn kéo dài, hai bóng dáng hai như ở chung một chỗ, dừng chân chốc lát đó tiến lên, xổm xuống.
Phó Nhiễm cắn môi , loáng thoáng thể thấy một vòng tròn màu đỏ thắm, như tự khổ , Minh Thành Hữu đưa tay cầm lấy cằm cô, dùng sức nắm chặt gò má ép cô buông hàm răng .
"Không tìm Vưu Dữu, em cắn đầu lưỡi cũng vô dụng."
"Ngộ nhỡ tìm thì thế nào?"
Phó Nhiễm nghiêng sang, mặt dựa cánh tay.
" sợ, chừng lúc Vưu Dữu đang kêu trời trời kêu đất đất chẳng . Hai năm ai thể ở bên nó, nhưng hôm nay nó là ở bên cạnh mang , khẳng định nó còn sợ hơn , đưa , mà tìm nó."
"Lý Sâm từng là nó thích Vưu Dữu, nghĩ ít nhất nó sẽ tổn thương cô bé nữa."
Phó Nhiễm dậy, trái đó bước . Minh Thành Hữu đuổi theo giữ chặt cổ tay của Phó Nhiễm.
"Em ? Chẳng mục đích tìm tới trời sáng cũng tìm Vưu Dữu."
"Vậy nên thế nào?"
Phó Nhiễm vẫn tránh .
"Mấy chúng khác mò kim đáy biển, thím đợi thấy chúng về nhất định sẽ lo lắng, lúc cùng cũng sẽ báo cảnh sát. Chuyện cũng sẽ náo loạn như ."
"Nếu như báo cảnh sát là biện pháp nhất, đến lúc đó cùng em báo cảnh sát."
Ánh mắt trong suốt của Phó Nhiễm lộ nghi ngờ.
" Thật ?"
"Thật."
Minh Thành Hữu mang theo Phó Nhiễm tới những nơi Lý Sâm thể tới để tìm, Lý Tắc Cần cho thăm dò thẻ tín dụng của Lý Sâm chi tiêu cùng những chỗ thể tin tức.
Phó Nhiễm theo Minh Thành Hữu tới cửa một khu nhà, cửa tìm chìa khóa mặt thảm mở cửa .
"Đây là nơi Sâm tử tụ tập cùng bạn bè mà chuẩn ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-228.html.]
Phó Nhiễm tìm một vòng, phòng ốc hiển nhiên thật lâu ở, dấu vết cũng . Không là bao nhiêu thất vọng rời , Phó Nhiễm thẫn thờ thang máy, Minh Thành Hữu ở phía , cô chỉ nghĩ đến Vưu Dữu thể tổn thương lòng liền như lửa đốt.
Đi khỏi khu nhà, bước chân thềm đá, cả té xuống đất, bàn tay cùng đầu gối lượt chạm đất, bò dậy nổi. Minh Thành Hữu xoay , thấy cô mặt đất, tới đỡ cô dậy, bàn tay trắng noãn của Phó Nhiễm dính đầy bụi đất, mấy chỗ xướt chảy máu, giọt m.á.u đỏ thẫm cùng bụi đất.
Minh Thành Hữu khom lưng giúp cô phủi chỗ bẩn đầu gối, tầm mắt Phó Nhiễm rũ xuống, đang cúi xuống , giật , cảm nhận vị chua xót ngọt ngào nên lời.
Minh Thành Hữu đỡ cô lên, rút khăn ướt xử lý vết thương cho cô, mở bàn tay Phó Nhiễm , các đầu ngón tay đan nắm chặt, thỉnh thoảng đau đớn vô cùng, cô giãy giụa, đôi môi Minh Thành Hữu gần bàn tay cô, lau lau thổi nhẹ, lạnh cùng thở ngược bớt đau một chút.
Trên đường đèn sáng rực rỡ, Phó Nhiễm cái trán đầy đặn của Minh Thành Hữu, xuống, là sống mũi thẳng, môi mỏng mím chặt, vòng cung đẽ giương lên, buông tay Phó Nhiễm .
"Được , bộ cũng ."
"Cám ơn."
Người đàn ông , ngẩng đầu lên mắt cô.
"Đói bụng ? Đi ăn cơm tối ".
" ăn."
Phó Nhiễm xem đồng hồ.
"Chúng tìm một chút nữa."
Minh Thành Hữu lái xe qua tiệm bánh mì, xuống mua bánh bao cùng thức uống trở xe. Hắn nhét đồ trong tay Phó Nhiễm, chăm chú về phía , tới tất cả chỗ Lý Sâm thể đến để tìm.
Dạ dày Phó Nhiễm đau đớn, uống hai ngụm nước. Một tay Minh Thành Hữu chống gò má, ánh mắt u ám sắc bén, thần sắc mỏi mệt, Phó Nhiễm nhớ là buổi trưa cũng ăn nhiều, cô đưa bánh bao tới.
"Anh cũng ăn một chút gì ".
Thân thể Minh Thành Hữu dựa phía .
"Tại ăn, đói bụng ?"
Phó Nhiễm lắc đầu.
Hắn đưa tay nhận bánh bao Phó Nhiễm.
"Anh cũng thấy đói ".
Ánh mắt Minh Thành Hữu về phía , suy nghĩ một chút .
"Em xé hai cái cho , tránh dày thoải mái."
Phó Nhiễm cũng còn tâm tư ngẫm nghĩ thích hợp , cô tiện tay xé một miếng đưa tới khóe miệng Minh Thành Hữu. Sau đó đem cắm ống hút thức uống nóng đưa qua. Minh Thành Hữu nhân tiệm ăn hai cái lấp bao tử. Chiếc Hummer xuyên qua màn đêm đen kịt, mỗi là một hy vọng trong lòng, mất hứng trở về.