lúc Minh Thành Hữu một câu.
"Sau khi trở về sẽ tìm Sâm tử chuyện. Tiểu tử thật quá đáng, chắc ai quản nó nữa”.
Phó Nhiễm đưa Vưu Dữu khỏi trường, tới cạnh xe bỏ cặp sách Vưu Dữu trong , cô mở cửa ghế phụ.
Minh Thành Hữu .
"Cùng ăn cơm tối chứ?"
Vưu Dữu trải qua chuyện còn tỉnh táo, nhưng đến ăn hai mắt liền tỏa sáng, vẻ mặt mong chờ Phó Nhiễm.
“ Chị
Phó Nhiễm ý bảo Vưu Dữu xe.
“ Muốn ăn gì? “.
Cô vòng qua xe, Minh Thành Hữu đưa tay giữ cửa xe .
“ Qua cầu rút ván! Bản lĩnh học ở ?”
Phó Nhiễm kéo .
“ Anh mới chịu tổn thất cho . Ăn cơm tối tính là đủ ?
“ Đi, Lãi Viên “.
“ Được !”
Vưu Dữu mơ hồ đồ ăn ở Lãi Viên là món ăn của giới nhà giàu, một bàn ăn bằng cả tháng lương bình thường. Cô theo Phó Nhiễm tới Lãi Viên, thường ngày qua thường dám lâu.
“ Chị, mắc quá chứ? Em ăn lẫu !”
Phó Nhiễm kéo tay Vưu Dữu .
“ Sợ gì chứ, tiền chỉ dùng để xài, rõ hơn chỉ như hoa ”.
Lời ở , cũng xem như mượn cái cớ để chi tiêu xa xỉ.
Minh Tranh lấy áo khoác khỏi cửa, thấy phòng việc La Văn Anh vẫn sáng đèn, trừ khi trong công việc cô tránh chuyện với , ngoài cũng để ý tới , sắc mặt lúc nào cũng khó chịu.
Tính tình của Eve đều tiếng, Minh Tranh chút nhức đầu. Mặc dù thư ký tay cho phòng thiết kế ít lợi ích, nhưng việc tổn thất một nhân viên thiết của cô chuyện dễ chịu.
Minh Thành Hữu việc cũng thâm độc, lúc sa thải nhân viên gián điệp kinh tế đó đều công khai tên tuổi đó, nếu Hào Khôn nhận của thì khác gì lạy ông ở bụi .
Cửa chớp cửa sổ hạ xuống, Minh Tranh tới gõ cửa.
“ Vào !”
Giọng La Văn Anh dứt khoát, đẩy cửa thấy cô đang phê duyệt văn kiện, bên cạnh máy tính đang chậm rãi phát bài hát nhẹ nhàng. La Văn Anh ngẩng đầu liếc mắt , thu hồi tầm mắt .
"Trễ như thế còn tan ca?”
"Ừ."
Minh Tranh chỗ của ở đối diện cô.
"Đi thôi, mời em ăn tối."
“ Có gì vui ?”
Cô nhíu mày con ngươi sắc lạnh của Minh Tranh, La Văn Anh mặc bộ đồ công sở màu đen, tóc ngắn ép sát khuôn mặt. Lần đầu tiên Minh Tranh cô đầy kinh ngạc như thấy mỹ nhân, như thật khiến suy nghĩ .
“ Anh sợ em ngày ngày thế , giúp em phát tiết một chút”.
La Văn Anh như đóng văn kiện .
"Anh quan tâm cả chuyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-240.html.]
“ Không cách khác “.
Minh Tranh xòe hai tay , nụ trong mắt như ẩn hiện.
“ Em là cách tay đắc lực của . Nếu đắc tội với em, chẳng khác nào tự tháo một cánh tay ? “
La Văn Anh dọn dẹp, bút dùng để trong hộp đựng bút hình nhân vật hoạt hình, cầm di động lên xem đồng hồ, đến giờ ăn cơm, trách bụng đói kêu vang.
“ chỉ với một câu”.
“ Nói ”.
Bộ dạng Minh Tranh chăm chú lắng .
“ Hào Khôn là của , khư khư cố chấp xử trí theo bản tính ai quản . dù gì chúng cũng chung một thuyền, nếu loại chuyện xảy nữa, đừng trách cắt dây thừng tìm đường ”.
La Văn Anh tắt máy tính, mặc áo khoác .
Minh Tranh thấy cô ngoài.
"Đi ?"
"Không mời ăn tối ? Trong chớp mắt liền quên mất?”
Hai lượt thang máy, La Văn Anh gương trong thang máy để trang điểm , Minh Tranh thấy cô đánh thêm lớp phấn.
"Ăn một bữa cơm thôi mà”.
La Văn Anh bặm bặm môi.
“ Ngoại trừ ở nhà, ngoài lúc nào cũng thể gặp đối thủ cạnh tranh, chắc chắn là tinh thần lúc nào cũng trong trạng thái nhất."
Minh Tranh càng cảm thấy bây giờ cô khác so với hồi đính hôn, trong nhà hầu như thấy La Văn Anh để mặt mộc trang điểm.
Nói tóm là lúc còn tưởng cô chỉ là một điềm đạm ít nóng nảy mà thôi.
"Đi ăn cơm?"
"Cho em chọn !”
La Văn Anh sửa soạn xong, sửa cổ áo một chút, cô ngẩng đầu Minh Tranh.
"Lãi Viên thế nào?"
"Cũng thật chọn quán."
Minh Tranh bước khỏi thang máy , hai bãi đậu xe, một một lái xe tới quán.
Minh Thành Hữu chọn món ăn, tên món ăn Vưu Dữu hiểu.
Cô ăn một chút trái cây, như chút đăm chiêu chằm chằm nơi nào đó.
“ Vưu Dữu ?”
Phó Nhiễm khẽ gọi.
Vưu Dữu hồn.
Minh Thành Hữu khẽ uống ngụm , cảm giác mùi vị khác lạ, với nhân viên phục vụ.
“ Đi đổi bình khác ! Có quy củ
“ Vâng ạ !”
Ngón tay Minh Thành Hữu gõ từng cái ly .
"Vưu Dữu, Lý Sâm gì với em ?”
Phó Nhiễm trừng mắt , hỏi thì là ai .