Cửa thang máy mở , Phó Nhiễm bước qua ngoài, tầng trệt là đại sảnh của toà nhà, vô cùng trống trải, nền đá cẩm thạch soi rõ bóng . Phó Nhiễm đẩy cửa ngoài, thấy chiếc màu đen xe nhanh chóng rời , loáng thoáng thấy biển giống xe của Minh Tranh.
Minh Thành Hữu ngẩng đầu, khóe mắt cạn mị.
"Đi ăn cơm?"
Nói chuyện giọng điệu vui vẻ, vẻ nắm chắc phần thắng chắc. Phó Nhiễm đá đá cục đá bên chân.
" đồng ý với về nhà ăn cơm tối."
"Tốt lắm, cùng em."
Phó Nhiễm xuống mũi chân, do dự một chút.
"Đi ăn lẩu thôi."
Minh Tranh cùng Minh Thành Hữu khác biệt lớn, chỉ sợ cũng là quyết định .
Phó Nhiễm nghĩ đến hai mươi mấy năm Minh Tranh mang phận con riêng, đàn ông bên cạnh nổi bật , bỗng nhiên trong lòng cô cảm thấy đau. Vì Minh Tranh, cũng vì Minh Thành Hữu.
Đi quán, chỉ là mùi thơm bốn phía động lòng , mà đập mặt là khí nóng càng thổi bay khí lạnh đầu mùa đông, Phó Nhiễm cảm thấy cũng ấm lên, cô cùng Minh Thành Hữu tìm chỗ , nồi lẩu dành cho hai đưa lên, chờ nước sôi Phó Nhiễm bỏ bộ thịt dê cùng xương rau nồi. Một nồi đầy, đậu hũ Nhật Bản cùng rau xà lách cho nồi đó liền thể ăn.
Trước đó Phó Nhiễm gọi cho Phạm Nhàn cho bà là buổi tối cô thể về ăn cơm . Minh Thành Hữu bộ dạng ăn ngấu nghiến của cô mà bật .
“ Ăn ngon ?"
" thật sự đói chết."
Phó Nhiễm uống nước, lấy một miếng cải trắng trong nồi lẩu nóng gắp trong bát.
" thích ăn cải trắng cay."
Minh Thành Hữu gật đầu.
"Anh rõ."
Phó Nhiễm nhớ tới hai năm hình như cô qua những lời với Minh Thành Hữu.
Huống Tử ngang qua, đúng lúc thấy Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm cạnh cửa sổ, xuống xe quán lẩu, Phó Nhiễm tiếng chào hỏi từ nơi xa truyền tới, đang thèm ăn lập tức giảm , cũng lười ngẩng đầu lên.
"Tớ thế nào mà tìm khắp nơi thấy, thì là ở đây."
Huống tử kéo chiếc ghế bên cạnh Minh Thành Hữu , ánh mắt liếc một vòng xung quanh.
"Chậc chậc, nơi giống chỗ thưởng thức nha, quán nhỏ thế gì ngon để ăn?"
Minh Thành Hữu đẩy tay đang để vai xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-247.html.]
"Có chuyện gì ."
Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, hẹn mà gặp, chạm ánh mắt của Huống Tử.
"Chị dâu cũng ở đây, từ xa còn tưởng là ai".
Huống Tử mang giọng điệu khinh thường.
"Tớ đặt hai bàn ở Lãi Viên. Thế nào, qua tham gia náo nhiệt chứ?"
Minh Thành Hữu về Phó Nhiễm, giống như hỏi ý kiến của cô.
" ăn sắp no ."
Phó Nhiễm dùng muỗng múc hai viên thịt đó thả trong chén. Thấy Minh Thành Hữu hề ăn chút gì.
“ Anh ! Không thích ăn lẩu cũng đừng miễn cưỡng!
"Chị dâu , lời của cô lẽ đúng, giống như để cho chút mặt mũi?"
Minh Thành Hữu trầm mặt, Huống Tử giống như cũng cảm thấy.
" theo Tam Thiếu dù gì cũng như một quần hai ống, hai năm vẫn theo bên cạnh rời khỏi hơn nửa bước, cho tới hôm nay qua cô cũng mời nổi ?"
Phó Nhiễm ăn một viên thịt, cô nhai tiếng, đặt đũa xuống đó thẳng Huống tử, nuốt thức ăn như nghẹn ở cổ họng xuống.
"Anh cũng đừng mãi kéo lấy hỏi vì lúc đầu rời , quyền lựa chọn của chính cần giải thích với . Hơn nữa ai vô tâm chủ động trêu chọc tới , cần lấy kẻ thù để chèn ép khắp nơi. Còn nữa. . . . . ."
Ánh mắt Phó Nhiễm hướng về Minh Thành Hữu.
"Chuyện bắt đầu sống chung nữa cần suy nghĩ, càng cuốn vòng luẩn quẩn nữa. Anh cũng cần nhân nhượng , dù ở chỗ Lãi Viên đó mới là chỗ các nên ."
Phó Nhiễm nhặt chiếc đũa lên nữa, mới giọng chút gấp gấp, tay cầm đũa run, mắt cũng nồi lẩu nóng toả nước càng mờ mịt đến m.ô.n.g lung, sắc mặt Huống tử bình tĩnh còn mở miệng.
"Huống tử!"
Minh Thành Hữu lạnh lùng cắt lời .
"Ở đây chuyện của . Đi ."
Huống tử khó tin mở to hai mắt.
"Tớ thấy thật hồ đồ, phụ nữ như còn , suy nghĩ hai năm là ai ở bên cạnh
"Câm miệng!"
Minh Thành Hữu cầm ly rượu nặng nề ném lên bàn, tính tình mất khống chế, thật vất vả mới khống chế .
"Còn em như lời , bây giờ liền ngay, đây là chuyện của tớ, đừng xía ."