"Phó Nhiễm, từng coi là em trai, cũng từng coi là trai của ."
Minh Thành Hữu khuất bóng, rõ gương mặt lúc sáng lúc t
Phó Nhiễm thở dài, hai mươi mấy năm trôi qua lạnh nhạt cùng đối đầu, Lý Vận Linh ở giữa, thường xuyên khiến Minh Thành Hữu nhớ kỹ Minh Tranh bụng khó lường, chính là đem hai thể coi là em đẩy xa.
Cô cầm túi .
Giọng Minh Thành Hữu như bí mật mang theo một loại rầu rĩ bi thương đến kịch liệt.
"Phó Nhiễm, em nghĩ tới sinh nhật của ý nghĩa với như thế nào ?"
Bước chân cô chạy ngoài chậm dần, cuối cùng giữa quảng trường cách xa.
"Sinh nhật của Lão đại chỉ chênh lệch với 20 ngày, cách khác, cùng Triệu Lan là đồng thời mang thai."
Minh Thành Hữu khó khăn từng bước, giờ phút nặng nề cũng là nỗi niềm chất chứa hai mươi mấy năm của giờ mới thể bùng phát, tới lưng Phó Nhiễm, một bóng đen vòng qua ở mặt cô.
"Anh lúc đó, thấy trong ánh mắt nén nước mắt, vẫn giữ vững nụ như cũ với cha , , ông đem lão đại trở về , dù thế nào cũng là con trai của Minh gia. mà thấy hận cắn rơi một miếng thịt của Triệu Lan, cũng cảm thấy bà mệt c.h.ế.t , giả bộ quá mệt mỏi!"
Dĩ nhiên là Phó Nhiễm thể hiểu tâm tình của Lý Vận Linh khi đó, phụ nữ, cũng ai tiếp nhận nổi tàn nhẫn như .
"Phó Nhiễm, em còn sinh nhật cho ? Hắn dựa cái gì, chỉ là một đứa con riêng mà thôi, quá khứ khác thừa nhận, cho là nắm giữ Hào Khôn là thể danh chính ngôn thuận? Vĩnh viễn thể nào, cha đem Hào Khôn giao cho lão đại, cũng , nhưng nghĩ , tại ông đơn độc thiên vị với một đứa con riêng như ?"
Trên trán Minh Thành Hữu nổi lên gân xanh, trong mắt nhuộm thành đỏ thẫm.
Ba chữ đứa con riêng giống như một thanh kiếm bén nhọn nhất, đánh thẳng trái tim Phó Nhiễm.
"Minh Thành Hữu."
Bàn tay Phó Nhiễm rũ xuống từ từ nắm thành quyền, Minh Thành Hữu giọng của cô từ từ chuyển thành lạnh lùng.
"Đừng như ."
"Chẳng lẽ đúng ?"
Minh Thành Hữu nhíu mày, bỗng nhiên lạnh lùng .
"Phó Nhiễm, đây là bí mật đều , em che giấu cho tới khi nào?"
"Không, đừng cho đến ba chữ , thể như !"
Giọng gay gắt của Phó Nhiễm thấy kinh ngạc, ngay cả chính cô cũng giật . Tầm mắt cô ngoài m.ô.n.g lung, trong hốc mắt nóng bỏng, trong lòng mặc niệm từng một, Minh Thành Hữu, đừng như , cô chỉ sợ là một ngày trong tương lai Minh Thành Hữu sẽ chịu nổi, cô hi vọng để một con đường sống.
Nghe cô trách cứ mà Minh Thành Hữu trong tai, là bởi vì thiên vị với Minh Tranh.
"Phó Nhiễm?" Minh Thành Hữu khó thể tin về phía cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-265.html.]
Phó Nhiễm đưa tay lau nước mắt, nhưng nếu một ngày sự thật đặt ở mặt Minh Thành Hữu, thể chấp nhận quá khứ ?
Nước mắt cô càng chảy càng nhanh, ngừng nghẹn ngào tại chỗ.
Minh Thành Hữu thói quen khác nâng ở trong lòng bàn tay, dù là lúc thất thế, nhưng Minh gia cùng Lý gia nền tảng ở đây.
Phó Nhiễm thấy bóng dáng của Minh Thành Hữu từ từ mơ hồ ở trong mắt cô, trong lòng bi thương xua đuổi , bí mật khi c.h.ế.t của Minh Vân Phong ép cô thở nổi một nữa.
Cô sức lau nước mắt, lướt qua bên Minh Thành Hữu hướng đầu đường.
"Không cho phép em !"
Minh Thành Hữu ôm lấy eo Phó Nhiễm từ phía .
"Sinh nhật của qua, bây giờ em còn ý nghĩa gì?"
"Buông !"
Bả vai Phó Nhiễm cố gắng giãy giụa, lùi đó hất tay Minh Thành Hữu .
"Chuyện của cần quan tâm."
Cô chạy thẳng, một chiếc xe taxi trùng hợp qua.
Phó Nhiễm mở cửa xe chút do dự.
Cô lấy di động gọi cho Minh Tranh, La Văn Anh nhắc nhở điện thoại, Minh Tranh sờ soạng tìm mãi mới máy.
"Alo, ca ca, đang ở ?"
Minh Tranh liếc mắt La Văn Anh đang chăm chú lái xe.
"Anh gần về đến nhà ”.
"Được! Vậy ở cửa chờ một chút. cũng lập tức tới ngay."
Ngắt di động, Minh Tranh mặt cửa sổ, cực kỳ tỉnh táo, yên lặng , tay đang nắm chặt thả lỏng như
La Văn Anh mở miệng thử dò xét.
"Là Tiểu Nhiễm?"
Hắn lời nào, gật đầu.
"Nếu em cho xuống ở đây, tự gọi taxi về?"
Minh Tranh khi mặt ngoài cuối cùng sang La Văn Anh, ánh mắt nghiêm túc giải thích .