Phó Nhiễm sải bước tới bên cạnh Minh Thành Hữu, đưa tay vỗ nhẹ lưng . Thấy khó chịu như , trong lòng Phó Nhiễm cảm giác .
" đỡ lên lầu, uống nước sẽ dễ chịu hơn chút."
Minh Thành Hữu khom bất động, Phó Nhiễm kéo cánh tay để gác bả vai lên , trong mắt Minh Thành Hữu lộ nửa phần men say nửa phần thanh tỉnh mê ly, kinh ngạc về Phó Nhiễm, như xác định, nặng nề gọi.
"Cấu kết?"
Bước chân cô chậm , mắt chằm chằm cửa dám mặt Minh Thành Hữu, bàn tay đỡ thắt lưng khỏi nắm thật chặt.
Đi phòng khách, giầy cũng đổi, Phó Nhiễm mang Minh Thành Hữu tới hướng lầu hai.
Vưu Ứng Nhuỵ hồn bóng dáng của hai lầu, cô nhớ tới lời cảnh cáo của Minh Thành Hữu, vội vàng rời , bước chân mới trở phòng ngủ liền tiếng bước chân ngoài cửa truyền tới, tình thế cấp bách cô trốn ban công nữa, nhẹ nhàng kéo chặt bộ rèm cửa sổ cùng cửa sổ sát đất.
Cùng lúc đó, Phó Nhiễm đẩy cửa , cô cố hết sức mới đưa Minh Thành Hữu tới bên giường, bật đèn đầu giường, đưa cho ly nước
"Uống ."
Minh Thành Hữu cầm lấy ly nước, ngoan ngoãn uống hết. Phó Nhiễm thấy nhức đầu, thở mệt mỏi nặng nề. Minh Thành Hữu ngước mặt lên, trong ánh mắt sống động dần dần chuyển thành mờ ám.
"Hiện tại khác, nếu em nóng thể cởi áo khoác".
Phó Nhiễm thấy tỉnh rượu một chút.
"Anh nghỉ ngơi sớm một chút, về đây."
"Tối nay ở đây ".
Phó Nhiễm hoảng hốt, nghĩ tới Minh Thành Hữu sẽ đưa yêu cầu như . Thấy sắc mặt cô mất tự nhiên, Minh Thành Hữu đưa hai tay chống bên .
"Anh khuya , trở về an , nhiều phòng trống, em thể tùy tiện chọn."
Thấy trong mắt cô vẻ đề phòng từ từ thối lui, lúc mới thêm một câu.
"Khẩn trương gì ? Anh để em ngủ giường lớn cùng ."
Bên ngoài ban công, Vưu Ứng Nhụy núp trong góc, cô đều từng chữ Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm ở trong phòng.
Vưu Ứng Nhuỵ cắn chặt môi, nghĩ đến hai năm qua, Minh Thành Hữu từng chuyện với cô như .
Giọng điệu mang theo nhạo báng, cũng khó nhẹ nhàng.
Hắn với Phó Nhiễm, để cô ở ?
Là tiến hành từng bước ? Nhanh
Vưu Ứng Nhụy cẩn thận thò đầu , xuyên qua cửa sổ kéo rèm bộ bên trong căn phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-273.html.]
"Tự lái xe về cần lo lắng."
Phó Nhiễm vẫn như cũ, khuôn mặt xinh nhưng sắc mặt lạnh lùng.
" về đây".
Cô xoay tới tủ đầu giường cầm lấy túi xách. Minh Thành Hữu đưa một tay kéo cô đến bên cạnh, cánh tay vòng qua bụng đem áp cả cô xuống giường, hai tay chống bên hai tai cô, bày tư thế "nam nữ ".
Trong lòng Vưu Ứng Nhuỵ chợt đau, tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
Tóc Phó Nhiễm xoã , một lọn tóc đen nhánh xoã dọc giường, cô nghiêm túc ngay cả chóp mũi cũng khẽ nhăn .
"Anh gì?"
" Phó Nhiễm, em trả lời thật một câu."
Phó Nhiễm mím môi lời nào.
"Em cho . Em thật yêu , từ lúc chúng đính hôn đến giờ, một chút em cũng từng động lòng ?"
Gương mặt tuấn tú của Minh Thành Hữu ép sát mặt Phó Nhiễm, ánh mắt tàn khốc cho cô cơ hội chạy trốn.
Phó Nhiễm nhớ tới lúc là Minh Tam Thiếu như .
Hắn từng với coi thường cô, đưa bàn tay tát bà xã còn dám chuyện tới cửa cầu xin giúp đỡ?
Có xa lắm là
Trong ký ức sâu đậm nhất của cô, vĩnh viễn là câu của Minh Thành Hữu.
" Phó Nhiễm, chúng kết hôn ".
Trong mắt mờ mịt, Phó Nhiễm mất hồn Minh Thành Hữu chằm chằm, bọn họ gần , thể cảm nhận thở lẫn của . Minh Thành Hữu đáy mắt cô, đôi mắt đen láy như kéo trầm luân, thử giãy giụa nhưng vô lực, đôi môi Minh Thành Hữu liền hôn môi cô thật sâu, hai tay cùng cô sít ôm chặt , dùng hết sức lực, hận thể đem cô nhập trong cơ thể .
Vưu Ứng Nhụy đưa tay che miệng, chóp mũi chua xót, cô cuống quít lấy di động từ trong túi xách , bấm phím gọi tới di động của Minh Thành Hữu.
Tiếng chuông di động chói tai truyền đến, Minh Thành Hữu mở to mắt, đáy mắt mê man cùng buồn bã phút chốc tan hết, Phó Nhiễm cũng đưa tay khẽ đẩy đẩy lồng n.g.ự.c . Thân thể Minh Thành Hữu rời , đưa tay kéo Phó Nhiễm ở giường xuống, cô bên giường sửa sang quần áo, chút do dự cầm túi xách lên.
"Anh nghỉ ngơi ."
Nói xong gần như chạy trối chết.
Chuông điện thoại di động vẫn kéo dài, Minh Thành Hữu giương mắt Phó Nhiễm rời .
Vưu Ứng Nhuỵ lùi hai chân , ánh mắt xuyên qua cửa sổ sát đất bình tĩnh Minh Thành Hữu.
Điện thoại của cô, nhận.