Tiếng chuông điện thoại ngừng reo, đêm lạnh bao phủ mà thê lương. Vưu Ứng Nhuỵ dựa lưng lên cửa sổ sát đất, giương mắt lên xuyên qua tay vịn thấy bóng dáng Phó Nhiễm , cô lên xe, tăng ga thật nhanh, giống như trốn nhanh chóng biến khỏi tầm mắt.
Một tay Minh Thành Hữu gối đầu, giường xuất thần chằm chằm đèn chùm mang phong cách Châu Âu tuyệt đỉnh đầu.
Bàn tay Vưu Ứng Nhụy xoa nhẹ mắt cá chân mỏi nhừ tê dại, ánh mắt cô liếc về gò má Minh Thành Hữu, chỉ thấy ngọn đèn toả ánh sáng khúc khuỷu, rõ vẻ mặt đàn ông lúc . Di động của ném tủ đầu giường, Minh Thành Hữu cũng đưa tay cầm.
Vưu Ứng Nhụy tại ban công, gió đêm kiêng nể gì luồn trong cổ áo cô, vốn ăn mặc đơn giản nên run lên vì lạnh. Cô âm thầm tự với việc gì, gặp dịp chơi mà thôi.
núp ở sân thượng thấy rõ ràng, các hành động thật sự thể giải thích ?
Vưu Ứng Nhụy đột nhiên cảm thấy vô lực, cặp chân mềm nhũn như khuỵ xuống.
Minh Thành Hữu xuất thần ngay cả cô núp ngoài ban công cũng . Vưu Ứng Nhụy giơ tay lên lau khóe mắt, điều chỉnh tâm tình xong, bàn tay hướng cửa sổ sát đất.
Minh Thành Hữu động tĩnh truyền đến cách đó xa, ngẩng đầu , Vưu Ứng Nhụy từng bước một từ ngoài ban công tới, trong mắt yên lặng dần chuyển thành giật , đầu gối Vưu Ứng Nhuỵ giống như đụng mép giường, lúc mới dừng bước.
"Thành Hữu."
Minh Thành Hữu dựa đầu giường như cũ, ánh mắt tràn trề tìm kiếm sang phía Vưu Ứng Nhụy.
"Không là ngày mai mới bay về ?"
Khoé miệng Vưu Ứng Nhụy khẽ run, bật thốt , giọng mệt mỏi khàn khàn.
"Em cho bất ngờ nên mới trở về sớm."
Minh Thành Hữu ngẩng đầu lên, ánh mắt đen tối, sắc mặt cũng lúng túng hoảng loạn, Vưu Ứng Nhụy chống ánh mắt của .
"Thành Hữu, em nên gọi cho , để cho em hôm nay nên trở về?"
Lông mày Minh Thành Hữu dần dần nhăn , sắc mặt trở nên âm trầm, hàm răng Vưu Ứng Nhụy cắn chặt môi , đau đớn truyền đến cũng nhả .
Nếu đổi là khác, khả năng sớm hất tay rời . Minh Thành Hữu dậy, ngọn đèn màu mật ong ở đầu giường chiếu thẳng lưng rắn chắc của , ánh mắt hề chớp mắt Vưu Ứng Nhụy chằm chằm.
"Đều thấy?"
Hai vành mắt cô đỏ bừng, nhất định là , đôi mắt vốn trang điểm kỹ càng nhoèn hết, phía mắt là màu đen lem nhem, Vưu Ứng Nhụy trả lời chỉ bất động tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-274.html.]
Minh Thành Hữu đưa tay móc bao t.h.u.ố.c lá .
"Hành lý của em ?"
Không trả lời, Minh Thành Hữu thấy bực bội, trời sinh loại sẽ tùy ý nhường nhịn khác, khoát khoát tay.
"Đi nghỉ ngơi , việc để hôm hãy ."
Vưu Ứng Nhụy vẫn cử động như cũ, khói trong tay Minh Thành Hữu nhen nhóm, chỉ hít một , mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt liền tràn ngập cả căn phòng.Vưu Ứng Nhụy gì đó nhưng thấy sắc mặt Minh Thành Hữu như nên lời chỉ thể cố gắng nuốt trở về.
"Đêm nay em ở đây , ngày mai sẽ sắp xếp chỗ ở cho em".
"Anh sợ em cùng Phó Nhiễm gặp ?"
Vưu Ứng Nhụy chút nghĩ ngợi liền . Minh Thành Hữu gảy tàn thuốc trong gạt tàn.
" Ứng Nhụy, rốt cuộc là em gì?"
Vưu Ứng Nhụy gấp gáp đến nỗi thể chờ liền trả lời.
"Em gì thật sự ?"
Minh Thành Hữu lời nào, Vưu Ứng Nhụy lo lắng, giọng lúc mới hòa hoãn chút ít.
" Em ở bên cạnh hai năm, em tình yêu của , tình yêu của sớm còn. Vậy em cơ thể của ? Anh thể cho em ?"
Hai đôi mắt Minh Thành Hữu khẽ nheo , đáy mắt như khó thể tin, duỗi tay chỉ .
" Em ?"
Vưu Ứng Nhụy thấy thần sắc của , ý gì, những ẩn nhẫn tới ngày hôm nay cô đều dứt khoát bộ.
" ."
Đột nhiên Minh Thành Hữu to, đôi mắt cũng đang chuyển lạnh.
"Em cùng lên giường ?"
Hắn thẳng , đôi mắt thẳng tắp ngạo nghễ Vưu Ứng Nhụy.