"Về điều chúng đều từng nghĩ đến, nhưng dù Tiểu Nhiễm rời cũng là nó nỗi khổ tâm riêng, nghĩ, thẹn với lương tâm là ."
"Tất cả Tiểu Nhiễm là bởi vì Tam Thiếu thất thế, thể đồng cam cộng khổ lúc hoạn nạn. . . . . ."
"Không như thế."
Phạm Nhàn ngắt lời Vưu Ứng Nhụy.
"Chuyện trách vẫn là trách Minh gia."
Vưu Ứng Nhụy bật thốt lên hỏi, thấy Phạm Nhàn che giấu thần sắc, giọng của cô khỏi mất mát.
"Mẹ, nếu là khổ sở thì thôi nữa."
"Thật thì cũng là chuyện vẻ vang gì."
Phạm Nhàn bùi ngùi thở dài.
"Vốn là chuyện cũng liên quan tới con, nhớ chắc là con cũng ."
Phạm Nhàn rõ chuyện ngày đó Minh Vân Phong ở bệnh viện thấy họ tráo đổi, Vưu Ứng Nhụy giật khó thể che giấu.
"Mẹ, đây là thật ?"
"Là chính miệng Thẩm Tố Phân cùng Vưu Chiêu Phúc , khi c.h.ế.t Minh Vân Phong cũng cho Tiểu Nhiễm , nghĩ, khả năng Tiểu Nhiễm là vì nguyên nhân mà rời khỏi Minh gia."
Chuyện , đó một chút Vưu Ứng Nhụy cũng .
"Tam Thiếu ?"
Phạm Nhàn lắc đầu .
"Hắn dự định cùng Tiểu Nhiễm một nữa, với cha con đều cho rằng cần thiết , chuyện cũ qua."
Vưu Ứng Nhụy gật đầu đồng ý.
", chút bí mật chôn ở đáy lòng vẫn là nhất."
Từ lầu hai xuống, ánh mắt Vưu Ứng Nhụy về chỗ phía cửa sổ, tổng thể còn hạ xong, cánh tay Minh Thành Hữu ghì lưng Phó Nhiễm, từ đàng xa giống như là động tác ôm cô, Phó Nhiễm mặt sang, cũng nên gì chọc .
"Anh phiền , hạ là hạ, nếu như thực buộc đến góc c.h.ế.t cũng là chuyện của ."
"Em đấy, đợi tí nữa đừng hy vọng đánh em. . . . . ."
" Minh Thành Hữu, thế nào chứ."
Phó Nhiễm đưa tay đẩy .
"Thô lỗ."
Phó Tụng Đình đối diện bực bội nhắc nhở.
"Cũng đừng quên ván hạ tiền đánh cuộc, nghĩ thật sâu tính thật kỹ nha."
Phó Nhiễm quả nhiên lên tiếng nữa, mặt vẫn như cũ hướng về phía Minh Thành Hữu.
"Vậy , hạ ở ?"
Bộ dáng của Minh Thành Hữu, là Vưu Ứng Nhụy từng thấy, cô âm thầm lạnh trong lòng, Phó Nhiễm quý trọng, hai năm qua Minh Thành Hữu đối xử với cô thật sự thể là mực cưng chiều, nhưng bao giờ từng thái độ như với cô?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-282.html.]
Giữa bọn họ, thể là mật nhất, nhưng bên trong như cách một lớp lưới thật mỏng, mặc dù thể mơ hồ thấy bóng dáng đối phương, nhưng vẫn khó thể vượt qua.
Giọng truyền đến.
"Là em hạ là hạ?"
Phó Nhiễm mím chặt môi, cầm con cờ rơi, Minh Thành Hữu vẫn là , đưa tay nhận lấy con cờ trong tay cô, về kiên quyết đặt xuống.
Bước chân Vưu Ứng Nhụy cứng ngắc, đôi chân máy móc tới.
"Cha, con về đây."
"Sao một lúc nữa?"
"Không."
Vưu Ứng Nhụy miễn cưỡng .
"Chờ đến hết giao thừa con tới."
Ánh mắt cô về Phó Nhiễm.
"Tiểu Nhiễm, Tam Thiếu. . . . . . Hẹn gặp ."
Phó Nhiễm ngẩng đầu.
"Hẹn gặp ."
Phạm Nhàn xách theo hộp đựng thức ăn trong tay.
"Nhụy Nhụy, đây là điểm tâm má Trần mới , con mang về nếm thử một chút, đúng , con ở ?"
Tầm mắt Vưu Ứng Nhụy đang Minh Thành Hữu liền .
"Con ở cùng một chỗ với cha con, dù cũng ở nhà bao lâu."
Sau khi Vưu Ứng Nhụy rời , Minh Thành Hữu cùng với Phó Tụng Đình thêm một tiếng nữa.
Phó Nhiễm thấy thời gian còn sớm, cô đưa tay đẩy khuỷu tay Minh Thành Hữu.
"Anh về."
Phó Tụng Đình cũng giữ nữa, dù tiếp nửa ngày thực d
Phó Nhiễm xong giầy ở cửa đưa Minh Thành Hữu ngoài, Phạm Nhàn cũng cho một hộp đựng thức ăn, Phó Nhiễm mang theo ngoài, xe của Minh Thành Hữu dừng ở cửa lớn, cô nhét đồ ghế lái phụ.
"Đi đường cẩn thận."
"Anh tới nhà em chúc tết, hôm nào em cũng tới nhà ?"
Vừa nghĩ tới Lý Vận linh, Phó Nhiễm chịu một cái tát đến giờ nửa bên mặt vẫn cảm giác bỏng rát lúc đó, cho đây là cái gì, gặp lớn ?
Còn hai bên đều quên.
" ."
Minh Thành Hữu dựa cửa sổ xe.
"Anh em Trung Cảnh Hào Đình, sống ở đó."
"Năm mới đến gần, mấy ngày nay đều bận rộn đặt mua hàng tết."