" cho bà lắm miệng ? Nếu bà thế nào? Bà nhịn đói ".
Bước chân Phó Nhiễm rối loạn thang máy, cô luôn dè dặt nhận lấy loại tình cảm , cho dù là nâng niu quý trọng cũng vô dụng, bọn họ từng nghĩ tới cô.
Phó Nhiễm khỏi chung cư, phát hiện bầu trời thật kỳ lạ nhưng tuyết, cô nhớ rõ ràng trong phòng khách Vưu gia ánh mặt trời sáng sủa, lúc bao lâu
Cô lấy chìa khóa xe , mở cửa xe trong, điện thoại gọi đến, Phó Nhiễm ngơ, đạp chân ga rời .
Tuyết mới rơi, mặt đất bắt đầu trở nên ẩm ướt, lẽ năm nay giống như tuyết đầu mùa sẽ rơi cả ngày. Phó Nhiễm rảnh thưởng thức, chuông di động ngừng vang lên thúc giục, cô cầm ném qua ghế phụ, mặc nó phá vỡ tận trời cũng lười xem.
Trong đầu thật sự trống rỗng, nghĩ cũng điều gì.
Cô lái xe chạy đường mục đích, lúc về nhà, thấy tuyết càng lúc càng rơi nhiều, nơi đều phủ màu trắng mê , Phó Nhiễm thấy phía tiếng còi xe ngừng vang lên, cô nhường đường, ngó cũng thèm ngó một cái, vẫn lái xe về phía .
"Cốc cốc cốc - - "
Rất nhanh, xe phía chạy chạy song song với cô, cửa sổ xe hạ xuống, đàn ông cất giọng.
" Phó Nhiễm!"
Phó Nhiễm đầu qua, thấy Minh Thành Hữu đang ngoắc tay bảo cô dừng xe. Phó Nhiễm đạp chân ga tăng tốc, nhưng xe Audi là đối thủ, nhanh xe của Minh Thành Hữu ép dừng ở ven đường, che dù, trực tiếp về phía Phó Nhiễm, đưa tay tới gõ cửa sổ xe.
"Xuống."
Hai tay cô vẫn duy trì tư thế nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, bực mở cửa sổ xe xuống, Phó Nhiễm cầm lấy túi xách đẩy cửa xe ngoài.
"Em , lái xe nhanh như vội vàng đầu thai ?"
Minh Thành Hữu dứt lời, chỉ thấy cô xuất hiện mắt, tay cầm túi xách đánh tới, vô thức lấy tay che mặt, Phó Nhiễm mãnh liệt sức đánh lên cánh tay mấy cái, lời Vưu Chiêu Phúc khác gì cây kim đ.â.m l sâu đau đớn. Minh Thành Hữu chống đỡ , đưa tay nắm giữ cổ tay cầm túi xách của Phó Nhiễm.
" Em điên ".
" điên , , đừng tới gần ".
Phó Nhiễm sức đẩy .
Thân thể Minh Thành Hữu tránh sang một bên, ánh mắt liếc qua mặt cô, thấy hai viền mắt Phó Nhiễm đỏ bừng, đôi môi gắt gao mím chặt, Minh Thành Hữu nhỏ giọng hỏi.
"Sao ?"
Phó Nhiễm lên tiếng, bông tuyết lạnh như băng rơi cổ áo, sợi tóc màu đen càng phát vẻ mỏng manh đơn độc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-285.html.]
Hệ thống sưởi trong xe mạnh mẽ toả , Phó Nhiễm vẫn run cầm cập như cũ, hai chân ngừng run rẩy. Minh Thành Hữu đưa tay sờ mặt cô, dường như Phó Nhiễm hốt hoảng tránh né.
" ."
"Còn , em cứ như mất hồn ."
Minh Thành Hữu bóp chặt cổ tay Phó Nhiễm.
"Đi! Đi theo mua đồ giúp ."
Hai bên chân mày Phó Nhiễm giãn .
" tâm trạng."
Hắn giận tái mặt, cũng cô gì đó là lạ. Minh Thành Hữu thấy bông tuyết lạnh lẽo bay theo gió lạnh rơi lên Phó Nhiễm, hàng lông mi tỉ mỉ cũng dính màu trắng nhẹ nhàng, vốn là mặc đủ ấm, ngoài gió rét quả thực như đang tìm ngược đãi.
"Đ
Phó Nhiễm hất tay của , ở trong ghế lái, cô mặc áo lông cổ thấp, bông tuyết đọng trong xe gặp hệ thống sưởi tan thành giọt nước lạnh như băng chảy ồ ồ n.g.ự.c chảy xuống chỗ hở, Minh Thành Hữu khom lưng, kéo vạt áo thấp xuống.
"Hôm nay em ?"
"Anh mặc kệ ."
Hứ, ăn thuốc s.ú.n.g ?
Phó Nhiễm đưa tay đóng cửa xe , Minh Thành Hữu lấy tay chống đỡ, mấy cô dùng sức đều kết quả, ánh mắt hàng cây xanh ngoài đường phủ tuyết trắng tinh, nước mắt Phó Nhiễm chảy qua cánh mũi, nhớ tới là hai mươi mấy năm cũng rét lạnh như hôm nay ?
Đời ân oán, cuối cùng cho cô đau đớn mất tình , con mắt Phó Nhiễm đỏ bừng, dùng sức hất bàn tay Minh Thành Hữu .
"Chúng còn thể đến với , Minh Thành Hữu, lúc đầu rời khỏi Minh gia, là lựa chọn nhất."
Bốn mắt đụng , ánh mắt sâu xa của Minh Thành Hữu từ từ chuyển thành lạnh lẽo, Phó Nhiễm cắn chặt răng, nước mắt nhịn tràn mi, giọng lạnh lùng, cánh môi ức chế khỏi run rẩy.
"Em lặp nữa?"
Phó Nhiễm dùng sức kéo cửa xe, Minh Thành Hữu mạnh mẽ duỗi hai tay nắm chặt bả vai Phó Nhiễm lôi cô khỏi ghế lái.
"Anh em lặp nữa, em lặp nữa!"
Gương mặt hồng hào của chuyển thành tái nhợt,