"Vâng, con bé ngoài với bạn bè. Bình thường ở nhà."
Thẩm Tố Phân dọn dẹp định pha , Vưu Chiêu Phúc ngoài chơi mạt chược, trong nhà chỉ một bà ở nhà cả ngày nên gì.
"Bà đừng vội, cũng xuống ."
Phạm Nhàn chỉ chỉ ghế sa lon đối diện, Thẩm Tố Phân ngắm cách quần áo của Phạm Nhàn, bà câu nệ xoa xoa vạt áo. Nhìn như thế , vẻ như Phạm Nhàn đổi khách thành chủ.
" Hôm qua Tiểu Nhiễm từ nhà hai về, , tinh thần hoảng hốt thế nào mà còn khiến tay thương ."
Thẩm Tố Phân mới xuống ghế sa lon giật lên.
" Hả ? Tiểu Nhiễm chứ? Có nặng lắm ?"
Phạm Nhàn giương mắt lên bà.
"Tay cũng nặng lắm, nhưng trong lòng khó chịu, cả ngày tinh thần , thấy con gái như liền cảm thấy đau lòng."
Thẩm Tố Phân nơm nớp lo sợ yên tại chỗ, bà từ từ trở ghế sa lon.
"Đứa nhỏ , lo lắng như ."
Phạm Nhàn cho Thẩm Tố Phân thời gian suy nghĩ.
" Khẳng định là hai cũng , gần đây Tiểu Nhiễm và Thành Hữu qua với ".
Phạm Nhàn chớp mắt Thẩm Tố Phân chằm chằm, chút đầu mối từ nét mặt bà.
" trong lúc mấu chốt , hiểu hai xen như là ý gì?"
Đối mặt với Phạm Nhàn, Thẩm Tố Phân thể chống đỡ .
" Không , chúng cũng là cho Tiểu Nhiễm. Con bé nên Minh Vân Phong là như thế nào."
Thẩm Tố Phân chuẩn kỹ càng, Phạm Nhàn than nhẹ một tiếng
" Tiểu Nhiễm thật ngốc, mới trở Phó gia liền yêu cầu con bé qua với các , đối với hành động năm đó của các , chúng truy cứu là ân nghĩa lớn nhất . con bé theo, còn hai công nuôi dưỡng. Thật sự mà , con gái chịu uất ức hai mươi năm, sẽ tha thứ cho các ".
Giọng Phạm Nhàn khỏi kích động.
"Vậy mà tại bây giờ các tới tước đoạt hạnh phúc của nó?"
"...Chúng ."
Thẩm Tố Phân cảm thấy hổ chịu nổi, tầm mắt vội tránh .
" thể hiểu lời của các . Cứ coi như chuyện năm đó là Minh Vân Phong sai khiến thật, nhưng chuyện cùng Tiểu Nhiễm và Thành Hữu là hai chuyện khác ."
Phạm Nhàn nghĩ lúc Phó Nhiễm ôm bà , chuyện là thật giả, lúc thật mờ mịt, trong lòng bà liền thấy đau nhói một hồi.
"Các như , là nguyên nhân ?"
Thẩm Tố Phân cắn chặt môi , trong mắt ứa nước mắt.
Phạm Nhàn thấy thần sắc Thẩm Tố Phân lúc , suy đoán trong lòng dường như rõ ràng hơn, bà cảm thấy đau lòng.
" Chuyện Minh Vân Phong thấy, mấy rõ. Lúc Nhuỵ Nhuỵ tới nhà , trong lúc vô tình để lộ cho nó ."
Đáy mắt Thẩm Tố Phân thoáng qua kinh hoảng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-296.html.]
" Chuyện liên quan tới Nhuỵ Nhuỵ"Thẩm Tố Phân !! "
Giọng Phạm Nhàn mềm nhũn.
" Hai đứa con gái trong mắt các , thật sự là đối xử giống ??"
Đối phương kinh ngạc lời.
" Hôm nay ngại rõ lòng cho bà . Mặc dù, hành vi của các năm đó khiến khinh thường, nhưng khi Nhuỵ Nhuỵ trở về nhà các , vẫn luôn đối xử với nó như con ruột của . Chưa bao giờ quên cho tiền tiêu vặt, thậm chí mấy vì nó mà khiến Tiểu Nhiễm tổn thương. còn bà thì ?"
Thẩm Tố Phân che mặt , lẽ nên giải thích thế nào.
" vẫn luôn xem Tiểu Nhiễm là con ruột . lừa bà..."
"Tốt lắm!"
Phạm Nhàn mở to mắt, thấy tường treo ảnh chân dung lớn của Vưu Ứng Nhuỵ.
" cũng nên hỏi bà, nếu hạnh phúc của hai đứa con gái ruột thịt cùng là một . Bà sẽ thành cho đứa nào?
Thẩm Tố Phân buông tay che mặt , ánh mắt bà trợn tròn Phạm Nhàn.
"Bà, bà cũng hả ?"
Chân mày Phạm Nhàn càng lúc càng nhíu chặt.
" Giấy gói lửa."
Trong mắt Thẩm Tố Phân kinh hoảng quá mức.
"Không thể trách Nhuỵ Nhuỵ, thể trách nó . . . . . ."
Vưu Ứng Nhuỵ mở cửa , thấy Phạm Nhàn ở ghế sa lon liền ngẩn , thấy bộ dạng của Thẩm Tố Phân, cô liền sợ hãi .
"Mẹ, tới đây?"
Cô giày cao gót , ngay cả dép cũng .
Lời của Thẩm Tố Phân đến khóe miệng cứng rắn nghẹn trở về, Vưu Ứng Nhuỵ tới bên cạnh Phạm Nhàn.
"Mẹ tới đây cũng cho con một tiếng."
"Mẹ cho con bất ngờ vui mừng ?"
Phạm Nhàn vỗ nhẹ mu bàn tay Vưu Ứng Nhuỵ.
"Mới với con chuyện phiếm về con. À , mới con sắp về ."
"Vậy ?"
Thần sắc Vưu Ứng Nhuỵ khó hiểu về Thẩm Tố Phân.
"Không hai những gì?"
Phạm Nhàn chỉ trả lời, ánh mắt dứt khoát Thẩm Tố Phân chằm chằm.
Trong lòng Vưu Ứng Nhuỵ thấy một hồi khẩn trương.
"Không là gì con đấy chứ?"