Phó Nhiễm chỉ chỉ lông mày của .
"Ai trang điểm cho , giống như một cô gái nhỏ."
"Chẳng lẽ em chụp qua?"
Minh Thành Hữu khịt mũi coi thường.
"Đây là trào lưu của những năm đó, cái gì mà tiểu cô nương."
Phó Nhiễm đúng là chụp qua, 10 đồng , đối với Vưu gia mà cũng coi như là xa xỉ.
Cô im lặng lên tiếng lui về phía , Minh Thành Hữu nhận sự khác thường của cô, vòng hai tay qua thắt lưng Phó Nhiễm ôm lấy cô.
"Hôm nào dẫn em chụp."
"Ai chụp!!"
Trong lời Phó Nhiễm chứa ý , phía đều là những hình của Minh Thành Hữu lớn hơn chút, bộ dáng vẫn non nớt như cũ.
" Từ mấy tuổi anhđổi thành như bây giờ?"
"Anh nào ."
Minh Thành Hữu sờ sờ gò má của , Phó Nhiễm tìm tấm hình tiểu tướng quân.
"Cho em tấm , đáng yêu chết."
"Em. . . . . ."
Hắn lấy quyển nhật ký trong tay Phó Nhiễm.
"Thích thì cầm , nhưng em cho khác xem đấy."
Phó Nhiễm cẩn thận đem cất tấm hình trong túi, ánh mắt quét qua căn phòng , dễ nhận thấy, đây cũng là trống mà Minh Thành Hữu đặc biệt dành riêng cho Minh Vân Phong, bất kể tới , trong lòng dù oán giận nhưng ít lưu một nơi cho Minh Vân Phong, chỉ riêng điều , cũng đủ khiến khác cảm thấy vui mừng.
Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu khỏi phòng, cô lưng khóa cửa, cách gần, Phó Nhiễm đồ vật bên trong gian phòng từ từ dừng chiếc giường , căn phòng , phương hướng cũng là nơi nhất.
Minh Thành Hữu đóng cửa .
"Không khóa ?"
Phó Nhiễm ở bên cạnh nhắc nhở.
Minh Thành Hữu nắm chiếc chìa khóa trong tay.
"Không khóa, dù mỗi ngày giúp việc đều quét dọn, lúc sợ đồ lộn xộn, nhưng mới tới tay chân cũng khá nhanh nhẹn."
Minh Thành Hữu như điều suy nghĩ ôm lấy Phó Nhiễm qua hành lang, gian phòng là nơi Vưu Ứng Nhuỵ sẽ ở khi
Mỗi trở về cô đều khoá, cô , thế nhưng đem khoá nó theo thói quen.
Mới đến cầu thang, bốn phía thơm nồng mùi cà phê, mùi vị đặ biệt xông cánh mũi, Minh Thành Hữu chuẩn xong ly cà phê để khay chuẩn đưa cho Phó Nhiễm.
Cô mở ti vi, nghĩ ngợi chuyện của Triệu Lan với Minh Thành Hữu như thế nào.
"Thành Hữu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-322.html.]
Minh Thành Hữu cầm điều khiển ti vi lên chuyển kênh, Phó Nhiễm hề chú ý ti vi, cho nên giống như bình thường chuyện cùng , Minh Thành Hữu uống một ngụm cà phê, đầu lông mày khẽ nhíu .
"Chuyện gì?"
"Anh hề trách cha chứ?"
Phó Nhiễm cẩn thận tỉ mỉ xem thần sắc của .
Hai mắt Minh Thành Hữu liếc cô, mùi vị cà phê lưu ở cổ họng, mím chặt môi , một động tác thật nhỏ vô cùng hấp dẫn và tinh tế.
"Anh trách ông , lẽ chuyện đúng như lời , chuyện di chúc là do Lão Đại ."
"Không!!"
Phó Nhiễm bật thốt lên.
"Di chúc là ý của cha, liên quan tới Minh Tranh."
Dưới tình thế cấp bách, cô tiếp tục dùng xưng hô với Minh Vân Phong.
Đôi môi Minh Thành Hữu gần như mân thành một đường thẳng tắp, ánh mắt Phó Nhiễm chằm chằm
"Vậy em , tại cha sắp đặt như thế."
Ánh mắt Phó Nhiễm thành khẩn.
" Minh Tranh đeo phận con riêng lưng hai mươi mấy năm, bất kể đời như thế nào, thật luôn vô tội. Cha ông nghĩ bồi thường cho ."
"Bồi thường?"
Minh Thành Hữu giống như chuyện của thiên hạ liền nhếch miệng.
"Anh hiểu rõ cha, ông cũng giống như vì đơn giản bồi thường thể đem cả sự nghiệp lớn chắp tay nhường cho khác."
Về tình về lý, con Lý Vận Linh xem đều thể hiểu nổi.
Minh Thành Hữu kề đến bên cạnh Phó Nhiễm, nâng tay cô giữ trong lòng bàn tay.
"Gần sang năm mới những chuyện nhất định sẽ mất hứng, cha cũng qua đời lâu như . Quên ..."
Phó Nhiễm dùng sức cầm bàn tay Minh Thành Hữu.
"Em , bác Triệu ngã bệnh."
"Bác Triệu?"
Thần sắc Minh Thành Hữu một chút mờ mịt trong chốc lát.
"Ai là bác Triệu?"
Phó Nhiễm giương ánh mắt lên, hai mắt cùng .
" Là
Giọng điệu Minh Thành Hữu lạnh nhạt như thế, trong vô thức, thể cũng nghĩ tới Triệu Lan.
"Bà ngã bệnh, bệnh gì chứ?"
Minh Thành Hữu cầm ly cà phê lên, ánh mắt rõ ràng lạnh nhạt như thế, dù cũng là xa lạ, thậm chí nhiều oán hận hơn so với xa lạ.