" Đâu nhanh như ! "
Khóe miệng Tống Chức mềm xuống.
"Ngày ngày tớ cũng đều mong đợi, xem bảo bối trông như thế nào."
"Được nha, kích động chúng hiền hậu ?"
Tần Mộ Mộ bảo nhân viên mang thức ăn lên.
"Cậu cũng sinh nha, cha của đứa bé cũng là ai để chọn!"
Tống Chức nghiêng đầu với Phó Nhiễm.
"Cậu cũng thế."
Ánh mắt lơ đãng liếc khoé miệng Minh Thành Hữu.
"Tiểu Nhiễm, đủ kịch liệt đó nha. Chưa bao giờ tính tình buồn bực khó chịu cũng thể chuyện long trời lở đất như ."
"Khụ khụ ——"
Phó Nhiễm đang uống nước dừa thiếu chút nữa phun ngoài.
Ngón cái Minh Thành Hữu để khóe miệng, mơ hồ đau.
"Tớ buồn bực khó chịu ?" Phó Nhiễm phục.
"Thôi , ai trong ba chúng là rối nhất. Đừng thấy tớ nhiều kêu là tính tình hiểu , mà buồn bực khó chịu một chút, bên cạnh một hồi lâu lên tiếng, xong thì luôn thể nghẹn c.h.ế.t khác."
"Đây là tự chứ?"
Tống Chức che bụng, hướng Minh Thành Hữu .
"Quản lý phụ nữ nhà , còn là phụ nữ thai mà, thể chịu kích động như nha."
Cánh tay Minh Thành Hữu đặt qua bả vai Phó Nhiễm.
"Thật là vì cô cắn."
Phó Nhiễm rụt cổ , những lời cũng là sẽ Tống Chức bắt nhược điểm.
Quả nhiên. . . . . .
"Ui, thế thì khẳng định là chiến đấu kịch liệt, thế nào xảy như nha?"
Nam Bình nhức đầu mà lắc lắc đầu, nhân lúc món ăn còn nóng, vội vàng lấy thức ăn cho Tống Chức. Minh Thành Hữu lắc lắc bả vai Phó Nhiễm.
"Làm
Cô đang uống nước.
"Em ."
Cố Lỗi lên rót rượu cho Minh Thành Hữu, đối mặt Tống Chức đang hiếu kỳ, Minh Thành Hữu tiến tới bên tai Phó Nhiễm.
"Bị cô dùng răng cắn."
Thật may là lúc cô nuốt nước dừa xuống cổ họng.
Tống Chức phiền nửa vòng mới kịp phản ứng, Tần Mộ Mộ và Phó Nhiễm che miệng , Nam Bình cũng nhịn .
"Xem em hỏi cái gì , trừ miệng thì còn nơi nào thể cắn chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-326.html.]
Dựa , tên yêu nghiệt cho rung rinh.
Tống Chức ôm hận, cắn chiếc đũa trừng mắt Phó Nhiễm.
Bởi vì ba là bạn nhiều năm, bên cạnh nhiều chuyện để , khí tất nhiên là vui .
Nam Bình ít tham dự chuyện của bọn họ, nhiều lắm là chỉ gắp thức ăn cho Tống Chức.
Khác với Nam Bình, Cố Lỗi tỏ thiện hơn nhiều, dù ở Nghênh An Thị ai rõ danh tiếng của Minh Tam Thiếu.
Sau khi ăn xong, tiên là Phó Nhiễm đưa Tống Chức về nhà, Minh Thành Hữu uống một chút rượu nên Phó Nhiễm trực tiếp lái xe về Trung Cảnh Hào Đình.
Tần Mộ Mộ khỏi nhà hàng, Cố Lỗi ở phía kêu cô.
"Mộ Mộ, vội như gì?"
Vẻ mặt Tần Mộ Mộ vui, đưa tay hất tay .
"Đây là nơi để xã giao, em và Tiểu Nhiễm là bạn nhiều năm. Anh nhờ Tam Thiếu giúp đỡ thể tự tìm đến chuyện."
"Mộ Mộ, em đừng tức giận."
"Cố Lỗi, ý em là hy vọng khúm núm ở mặt khác, ?"
Cố Lỗi ôm cô trở xe, dỗ dành một hồi lâu mới khiến Tần Mộ Mộ hết giận.
Lại qua mấy ngày, trong nháy mắt là đến ngày 14 tháng Giêng.
Tầng cao nhất ở MR bắt đầu , Minh Thành Hữu thỉnh thoảng mới tới công ty, vô cùng nhàn rỗi.
Phó Nhiễm đang nghĩ tới ngày mai nên tổ chức sinh nhật cho Minh Thành Hữu như thế nào, bất ngờ điện thoại di động vang lên, thấy tên cuộc gọi đến là Minh Tranh.
Cô chút nghĩ ngợi máy.
"Alo, ca ca."
"Ừ, Tiểu Nhiễm ?"
Đầu bên truyền đến một giọng nữ.
Trong lòng Phó Nhiễm hồi hộp.
"Bác là. . . . . . Là bác gái ?"
" Ừ! Tiểu Nhiễm, bác phiền con một việc ? Mặc dù sẽ khó con, nhưng thật sự cách nào. Đứa nhỏ Minh Tranh cho xuất viện, hỏi nó thì nó kéo dài, nó chờ thể lên con sẽ cho Vân Phong chôn cất ở ."
Đầu điện thoại bên truyền đến tiếng lóc.
"Tiểu Nhiễm, gặp Vân Phong. Bây giờ lập tức xuất viện, con cho ông chôn cất ở , tìm ông ."
"Bác gái..."
Phó Nhiễm lo lắng dậy, một tay cầm túi xách lên.
"Bác đừng gấp, bây giờ con lập tức tới bệnh viện, bác chờ con một chút."
"Tiểu Nhiễm, Minh Tranh ngoài, cho nó ."
"Được, ."
Phó Nhiễm đáp ứng, cúp điện thoại di động.
Cô mở cửa phòng ngoài, bước chân cũng càng lúc càng nặng nề.