Phó Nhiễm cầm lấy khăn giấy đưa cho Triệu Lan, trong lòng run rẩy tựa như đau thương.
"Minh Tranh cho khắc tên lên bia mộ của ông , rõ như là khng , nhưng cũng lòng riêng. Khi còn sống thể danh chính ngôn thuận gả cho ông một , khi chết, một danh phận khó khăn đến ?"
Phó Nhiễm cảm giác trong hốc mắt ươn ướt, cô tiện tay lau lau.
"Bác gái, Ca Ca sống cũng ?"
Giọng của Triệu Lan nghẹn ngào.
"Đeo phận như lưng, thể sống chứ?"
Lồng n.g.ự.c giống như tảng đá lớn đè lên khiến thở nổi. Phó Nhiễm do dự hết tới khác.
"Bác gái! Bác đừng trách Thành Hữu, trời sanh tính tình như , thật thì cũng ác ý."
Triệu Lan hé mắt, Phó Nhiễm liếc thần sắc của bà, nét mặt của Triệu Lan như Lý Vận Linh vẻ chán ghét và khinh thường đối với Minh Tranh. Khoé miệng bà như .
"Đứa bé đó, dáng dấp thật , Vân Phong đưa cho ít hình. Ông với , đây cũng là con , là con trai thích nhất! Nhiều Minh Tranh cũng ở cùng chỗ, nhưng để cho nó tránh . Ta cũng nghĩ Minh Tranh sẽ hiểu, dù chúng vẫn là danh bất chính ngôn bất thuận, thật thì từ nhỏ Minh Tranh đáng thương, sinh , ngay cả giọt sữa cũng uống liền khác ôm . Vân Phong nó viêm phổi, đến lúc trở bên cạnh , qua hai mươi ngày."
Phó Nhiễm sợ nữa sẽ đau lòng, tim của sẽ cắt thành từng mảnh thật sự. Tính tình Minh Tranh trở nên như hôm nay là nguyên do, thử nghĩ lúc đó còn là đứa bé hiểu chuyện. Minh Vân Phong rõ Thành Hữu là con trai ông thích nhất, đơn giản cũng là cho Triệu Lan . lúc tất cả chẳng gì, những lời của ông thể nghi ngờ như vũ khí đ.â.m khác thương nhất.
Phó Nhiễm thể tưởng tượng , khi Minh Tranh còn là một đứa bé, thấy ánh mắt lạnh lùng của cha và cha lời thương yêu với đứa con khác… Không khí bên trong xe như ngưng trệ, ngay cả cũng cảm thấy khó khăn.
"Bác gái, khi bác trai chết, ít nhất cũng bồi thường cho Ca Ca."
Triệu Lan cảm thấy vui mừng, Phó Nhiễm cầm bình nước suối cho bà.
"Thanh Sơn cách đây xa, ít nhất nửa tiếng xe."
"Lý Vận Linh chôn cất ông ở Thanh Sơn?"
"Dạ! Con Thành Hữu ."
Phó Nhiễm nhắn tin cho Minh Tranh, cũng trở bệnh viện .
"
Giọng Triệu Lan chút khàn khàn.
" Chắc là một nơi ."
"Bác gái, bác thể cứ tiếp tục như . Huống chi bác trai cũng hai năm ."
Tình trạng của Triệu Lan thật khiến khác lo lắng.
"Các con cần lo lắng, bác sĩ chỉ quá bệnh tình của lên mà thôi. Thân thể của chính hiểu rõ nhất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-328.html.]
Phó Nhiễm vẫn duy trì tốc độ lái xe chậm rãi đường, ban đầu Triệu Lan còn chuyện với cô, thể mệt, nhắm mắt dựa phía ngủ.
Cô cố ý đường chính ngay, đến gần quốc lộ, xa xa thấy xe của Minh Tranh dừng ở đây.
Phó Nhiễm đạp chân ga, Minh Tranh thấy xe của cô, tự động đuổi theo.
Đi chừng hai tiếng đường, Phó Nhiễm đưa Triệu Lan tới chân núi Thanh Sơn .
Triệu Lan thấy đầu đường Thanh Sơn chật kín xe.
"Có xảy chuyện gì ?"
"Bác gái, chừng Ca Ca thể đến đây, hãy để đưa bác ?"
"Làm nó ?"
"Thật xin , con cảm thấy nên gạt ."
Phó Nhiễm thành thật đáp .
"Tiểu Nhiễm, chúng đến chân núi , con dẫn lên , tìm đượcộ của Vân Phong mới chắc chắn là Minh Tranh sẽ để cho ở . Ta hi vọng thất vọng."
Triệu Lan nắm cổ tay của Phó Nhiễm, ánh mắt bà tràn ngập khẩn cầu. Phó Nhiễm đành lòng cự tuyệt.
"Được ."
Thăm mộ xong trở thị trấn, cũng tính là quá muộn.
Phó Nhiễm xuống xe xem xét tình hình, xe của Minh Tranh theo xa xa ở phía . Nhân viên quản lý chân núi mấy ngày nay bão tuyết đường lên Thanh Sơn khó , đưa đề nghị xe đến mướn một bộ chống trơn bánh xe.
Phó Nhiễm gật đầu đáp ứng, đợi bánh xe lắp bộ chống trơn xong mới chậm rãi lên núi.
Khác với trong thành thị, đoạn đường quả nhiên là khó , thời điểm lái đến giữa sườn núi thì bầu trời đột ngột âm u, lác đác bông tuyết rơi xuống, dù là bộ chống trơn, nhưng vài chỗ vẫn dễ trượt, tuyết gom hai bên thành đống tuyết cao đến nửa .
Triệu Lan ngẩng mặt lên ngó ngoài cửa sổ.
"Nhất định là Vân Phong tới thăm ông ."
Phó Nhiễm chăm chú lái xe, bao giờ gặp đường khó như . Lên Thanh Sơn cũng dễ tìm, khu vực đỉnh núi nhiều khu mộ nên khó tìm, Phó Nhiễm thuận đường chạy qua, nhanh tìm nơi chôn cất riêng của Minh gia.
Cô tìm chỗ dừng xe, Triệu Lan thể chờ đợi đẩy cửa xe chạy ngoài. Lúc Phó Nhiễm tới chỉ thấy phụ trách trông coi nơi đang đuổi bà ngoài.
"Đây là nơi chôn cất riêng, cho phép bái tế."
Triệu Lan đẩy đến mức lảo đảo, Phó Nhiễm đỡ bà đúng lúc
" Bác gái, bác đừng nóng vội."