" ." Phó Nhiễm hướng gật đầu.
Sắc mặt Minh Tranh xám xịt kéo bả vai Triệu Lan. "Mẹ!"
Nhìn Triệu Lan đến hai mắt sưng đỏ, cuối cùng lời trong miệng nuốt trở về. Phó Nhiễm lạnh dậm chân, hai tay đặt ở bên môi hà .
"Sao hai chọn thời tiết như lên núi?"
Người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu xanh lá cây bên ngoài.
"Hai ngày tuyết ở rơi xuống ngừng, mới trong radio còn thông báo tuyết sẽ rơi nhiều hơn. Hơn nữa, ban ngày liên tục mấy tai nạn xe cộ liên tiếp, nên bây giờ tuyến đường đều cấm."
"Cái gì?"
Động tác cứng ngắc của Phó Nhiễm dừng .
"Chú đường nào cấm?"
"Đường xuống núi."
Người đàn ông trung niên cầm ly nóng trong tay.
" Đừng quá lo lắng, núi quán rượu, nhà trọ cần gì cũng đều . Theo thấy thời tiết , nhất định ngày mai cũng thể xuống núi."
Mắt Phó Nhiễm trợn tròn, bông tuyết thành từng mảnh rơi trong mắt biến thành màu trắng chói mắt. Chiếc ô trong tay Minh Tranh che lên đỉnh đầu cô.
"Tiểu Nhiễm, như chúng ở nơi dừng chân một đêm thôi."
"Không thể!"
Phó Nhiễm cự tuyệt chút nghĩ ngợi, cô lướt qua Minh Tranh về phía .
"Nói chừng đường mới phong toả, con việc gấp bọn họ sẽ thể để con xuống núi."
"Cô gái, hiện tại cô xuống núi thật nguy hiểm. Huống chi đường phong toả hết, tuyệt đối khả năng để cho cô qua."
Người đàn ông trung niên cũng bụng, khác gì là dội chậu nước lạnh lên đầu Phó Nhiễm. Minh Tranh đưa chiếc ô trong tay cho Triệu Lan, sải bước đuổi theo, Phó Nhiễm kiếng xe xuống, còn ghế lái Minh Tranh kéo ngoài.
"Em điên ? Liều mạng ? Không ở chân núi cả một buổi chiều ?"
"Anh đừng cản !"
Phó Nhiễm giãy giụa đẩy Minh Tranh , bất đắc dĩ sức lực giữa nam và nữ chênh lệch quá xa.
"Có muộn nhất định cũng trở về thị trấn Nghênh An."
"Em việc gấp ?"
"Có!" Phó Nhiễm cất cao giọng . "Ca ca, buông ."
"Có chuyện gì còn quan trọng hơn sự an ?"
Minh Tranh đóng sầm cửa xe.
"Huống chi là cho dù em vội c.h.ế.t cũng , đường sớm phong toả."
". . . . . ."
Ánh mắt Phó Nhiễm tràn đầy vẻ lo âu.
"Ngày mai là sinh nhật Thành Hữu. sẽ ở bên cạnh ."
Mặc dù sinh nhật của qua, nhưng Minh Thành Hữu dự định là sẽ ở cùng cô. Hôm nay gọi điện thoại còn bóng gió nhắc nhở cô.
Minh Tranh liền ngẩn , sức lực trong tay buông lỏng một chút, nhưng đó dùng lực cầm chặt.
"Vì mà mạng sống cũng cần?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-330.html.]
"Không như ."
Cách đó xa, Triệu Lan nghĩ hai cãi vả tất cả là đều vì , bà vội vàng chạy chậm đến.
"Minh Tranh đừng trách Tiểu Nhiễm, là con bé dẫn tới."
Triệu Lan ngăn ở mặt Minh Tranh, mạnh mẽ tách tay đang cầm c.h.ặ.t t.a.y Phó Nhiễm.
"Tiểu Nhiễm, thật xin ! Làm hại con thể kịp xuống núi. Nếu ở núi ở một đêm ? Con trở về như cũng yên lòng."
Giọng Phó Nhiễm mềm nhũn.
"Bác gái, chuyện liên quan tới bác."
Triệu Lan lôi tay Phó Nhiễm về phía , đàn ông trung niên chỉ chỉ cách đó xa.
"Mọi bộ , nhiều lắm là gần hai mươi phút sẽ thấy khách sạn."
Minh Tranh rút hết chìa khóa xe, theo lưng hai . Phó Nhiễm cúi thấp đầu, mặt đường tuyết đọng, giày giẫm ở phía phát tiếng vang kẽo kẹt, cảm giác lạnh lẽo xuyên qua giày da truyền lòng bàn chân.
Triệu Lan thấy tinh thần cô hứng thú.
"Tiểu Nhiễm, thật xin ."
"Bác gái, việc gì."
Phó Nhiễm bất đắc dĩ một tiếng.
"Ngày mai là sinh nhật Thành Hữu hả?"
"Bác ?"
"Ta nhớ ."
Hai mắt Triệu Lan đỏ bừng, nhưng tâm tình rõ ràng khá hơn nhiều.
"Nó sinh Minh Tranh 20 ngày."
" ."
Phó Nhiễm lên tiếng, cẩn thận sắc mặt của Triệu Lan. Dù chuyện đó thật sự khó tiếp nhận đối với với phụ nữ .
"Hi vọng buổi tối thì trận tuyết thể ngừng, nếu để con đến chỗ Thành Hữu . Ta sẽ gây tội lớn."
Minh Tranh lẳng lặng theo ở phía , che dù, Triệu Lan đầu mắt . Vì Minh Tranh ngoài bàn chuyện hợp tác nên mặc Tây phục, màu đen thuần tuý nổi bật ở nơi màu trắng .
Trong mắt Triệu Lan liền khó chịu, cảm thấy đau lòng.
Ở bên trong khách sạn sắp xếp phòng xong thì gần tối, phòng của Phó Nhiễm sát vách phòng của Triệu Lan. Nghe tiếng chuông cửa, cô tới mở cửa. Minh Tranh theo cô tiến trong phòng.
"Đói bụng ?"
Phó Nhiễm lắc đầu, thẳng về phía ban công.
"Bác gái ?"
"Bà mệt mỏi nên để bà ngủ ."
Minh Tranh bên cạnh Phó Nhiễm.
"Đợi bà tỉnh ngủ, chúng xuống ăn cơm."
"Dù cũng đói bụng."
Hai tay Phó nhiễm để lên lan can, khuôn mặt nhỏ nhắn vô hồn, đầu rũ cụp về phong cảnh chân
"Xem em thật sự quan tâm ."