Hai tay bàn tay lạnh cóng đến đỏ bừng, nhưng mơ hồ loại cảm giác hừng hực nóng bỏng. Phó Nhiễm lui khỏi trong vòng bánh ngọt, Minh Thành Hữu cũng xong đường viền. Hắn hài lòng trở bên cạnh Phó Nhiễm.
"Có thể cái hơn nhiều so với cái ."
"Anh cầu nguyện ."
Minh Thành Hữu cũng bộ dáng nhắm mắt cầu nguyện.
Phó Nhiễm tiến tới.
" Anh cầu nguyện gì ?"
"Không thể ."
Minh Thành Hữu ít khi thực sự nghiêm túc.
"Thật nhỏ mọn."
Phó Nhiễm nhặt cành cây bên cạnh vẽ loạn lên, Minh Thành Hữu với cô.
"Anh cầu nguyện, hy vọng thể sống lâu trăm tuổi."
Phó Nhiễm bật khúc khích.
"Thật tầm thường."
"Anh mời em ăn bánh ngọt thôi."
Minh Thành Hữu xổm xuống, nắm một nắm tuyết đưa đến khóe miệng Phó Nhiễm. Cô cúi đầu một cái, mới chịu mở miệng, nắm tuyết nắm chặt cuối cùng đặt mặt ,dùng sức nhẹ, đột nhiên cảm giác lạnh lẽo khiến cho lỗ chân lông vô thức co rút , trong miệng còn nếm đến mùi vị lạnh như băng.
Nửa nắm tuyết lăn xuống ngực, Phó Nhiễm nắm lấy ném thẳng lên trán Minh Thành Hữu.
"Đáng ghét!"
Cô kìm nén nửa ngày mới hai chữ như .
Triệu Lan phòng Minh Tranh, tìm một vòng mới thấy bóng dáng của con trai đang đang ở ban công. Ngón tay Minh Tranh đang kẹp điếu thuốc, một ly rượu đỏ bên cạnh trông thấy đáy, chỉ thấy lưu chất lỏng màu đỏ thẫm.
Bà theo tầm mắt Minh Tranh thấy Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu đang chơi đùa quảng trường. Triệu Lan tới gần bên cạnh Minh Tranh.
"Tiểu Nhiễm là cô gái con thích khi con về Minh gia ?"
Minh Tranh hít sâu điếu thuốc, coi như bên cạnh ai mà chằm chằm bóng dáng của hai .
Triệu Lan đau lòng đặt tay lên bả vai Minh Tranh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-339.html.]
"Mẹ thực xin con, từ khi sinh con đến giờ đều là ích kỷ để con hòa hợp với Minh gia nhưng quan tâm đến cảm giác của con."
Trong mắt Minh Tranh chuyển động, rốt cuộc là đành lòng, bất đắc dĩ .
"Mẹ, đều qua ."
Xuyên qua làn khói lượn lờ, thấy hai lầu đang ôm hôn thật chặt.
Chỉ trong cách mở mắt nhắm mắt, giống như xa đến cuối thế giới, mặc cho vươn tay cũng với tới .
Phó Nhiễm dựa lên bải vai Minh Thành Hữu, bao giờ niềm hạnh phúc thuộc về cô khiến trong lòng cô nhảy nhót như . Ánh mắt cô chiếc bánh sinh nhật khổng lồ, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Nhân viên bảo vệ của khách sạn xông tới, bọn họ cho đường mới quét dọn sạch sẽ rối tinh rối mù lên. Phó Nhiễm vội vàng xin , hôm nay Minh Tam Thiếu tâm tình liền lấy tiền cho, vội vàng dọn dẹp.
"Chớ phá hỏng bánh ngọt của , bằng cứ chờ xem."
Phó Nhiễm dắt tới cửa chính.
"Đừng lúc nào cũng lấy tiền chuyện, hiểu ?"
"Như là cách giải quyết chuyện nhanh nhất."
Minh Thành Hữu chỉ nhân viên đang quét dọn đường, Phó Nhiễm để ở bên trong đại sảnh đợi , cô cầm cây chổi tới giúp một tay.
Phó Nhiễm , lúc cố chấp khác đau đầu. Minh Thành Hữu khỏi ý , ánh mắt chằm chằm bóng lưng cô đang nghiêm túc quét tuyết.
Hắn tới, tranh giành giúp cô.
Sắc mặt nhân viên đang bên cạnh tối đen, rõ ràng bày giờ đến tranh giành dọn, trong lòng cảm giác mệt mỏi.
Phó Nhiễm vội vàng mang theo Minh Thành Hữu gieo họa rời .
Đến khuya là phiền lòng nhất, Phó Nhiễm cũng sớm muộn cũng đến bước . Cô giữ bàn tay đang gì đó của Minh Thành Hữu .
"Anh nghiêm túc chuyện yêu đương cùng em, vài ba lời đem lên giường. Có lúc yêu thương đều như ?"
Minh Thành Hữu bật vùi mặt , khi xong lật c.h.ế.t dí bên cô, cánh tay ôm n.g.ự.c cô chịu thả .
"Anh là mối tình đầu! Thật đấy, lừa em ."
Phó Nhiễm thiếu chút nữa thì thấy tức , xoay bỗng nhiên đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Minh Thành Hữu. Lời đến khóe miệng nuốt trở về, trán Minh Thành Hữu để ở cổ cô.
"Ngày nào đó em chịu theo lên giường, một tiếng. Đừng cho chờ."
Phì...
Phó Nhiễm nhếch môi .