Bên đầu truyền đến giọng thận trọng của Vưu Ứng Nhuỵ.
"Thành Hữu."
"Có chuyện gì ?"
" Bây giờ gặp ?"
Vưu Ứng Nhuỵ chỉ sợ những lời . "Em lập tức Italy , buổi tối gặp một ? Còn quà sinh nhật em tặng cho ."
Thần sắc Minh Thành Hữu ánh đèn đường chiếu lên đen tối rõ.
"Em ở nhà chờ . Anh tới đón em."
"Được!"
Vưu Ứng Nhuỵ cầm chiếc túi lên xuống chung cư chờ, thấy chiếc xe Audi màu đỏ lái tới gần. Đầu tiên cô chú ý, khi thấy biển xe nhớ mang máng đó là xe của Phó Nhiễm, còn kịp kỹ thì xe vững vàng dừng bên cạnh cô. Minh Thành Hữu sợ ký giả theo dõi.
"Lên xe."
Vưu Ứng Nhuỵ mở cửa xe , chân chạm một gói đồ. Cô cầm túi lên đóng cửa xe, một cái liền nhận là thắt lưng mà Phó Nhiễm mua.
Vẻ mặt cô đổi đặt đồ xuống ghế phía xe.
"Thành Hữu, hai ngày nay đều ở Thanh Sơn? Em lo lắng cho ."
Minh Thành Hữu khởi động xe, lái xe chạy về phía .
"Ở Thanh Sơn nên nhất thời về ."
Vưu Ứng Nhuỵ gật đầu, thông minh nên hỏi nhiều nữa.
"Ăn cơm tối ?"
"Chưa.. "
Ánh mắt Minh Thành Hữu liếc qua gương chiếu hậu, thấy đáy mắt Vưu Ứng Nhuỵ lóe lên hi vọng.
"Mẹ mau về nhà."
Lời Vưu Ứng Nhuỵ đến khóe miệng thể nuốt trở về.
"Em ăn ?"
Vưu Ứng Nhuỵ gượng , lắc đầu.
"Đằng nhà hàng cũng tệ, qua mua vài món ăn cho em mang về."
"Được."
Đường gần, lái xe chỉ gần mười phút, Minh Thành Hữu để Vưu Ứng Nhuỵ đợi xe, thấy bóng dáng bước nhà hàng. Vưu Ứng Nhuỵ vội vàng đem đồ trong tay để lên ghế phía xe, cô kéo dây kéo túi xách , từ một túi nhỏ từ bên trong , đem đổi đồ của Phó Nhiễm nhét trong túi xách của .
Trong lúc hốt hoảng cây son nước lăn xuống ghế , cô vội vàng xoay tìm, sợ Minh Thành Hữu đột nhiên trở , tay đang lục lọi nghĩ đến điều gì đó động tácliền dừng , về chậm rãi thu hồi.
Vưu Ứng Nhuỵ hướng tới kính chiếu hậu bên trong sửa sang tóc, đó định thần , ngay ngắn ở ghế lái phụ chờ Minh Thành Hữu.
Hắn trở nhanh từ bên trong khách sạn, hai tay trống trơn lên xe.
"Anh ghi địa chỉ nhà em , đợi chút là đưa qua cho em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-341.html.]
"Cám ơn , Thành Hữu."
Minh Thành Hữu dọc theo đường cũ đưa Vưu Ứng Nhuỵ về chung cư, cô cũng gì nhiều liền xuống xe.
Minh Thành Hữu bóng lưng cô chầm chậm từng bước một, ánh mắt về chỗ phía xe, là Vưu Ứng Nhuỵ chọn y phục và cà vạt cho .
Trước cửa thang máy chung cư một thùng rác, Vưu Ứng Nhuỵ thấy xung quanh vắng lặng, lấy gói quà đựng thắt lưng từ trong túi xách tiện tay ném trong thùng rác.
Cô cũng nên mua đồ giống cùng Phó Nhiễm, chỉ là, hy vọng đồ của cô tặng Minh Thành Hữu thể sử dụng ở , dù là mượn danh nghĩa của khác.
Ánh mắt Vưu Ứng Nhuỵ lạnh lùng túi quà trang trí tinh tế trong thùng rác. Cô thật sự sợ Minh Thành Hữa rơi nữa, sợ, sợ.
Lái xe Phó Nhiễm trở về Trung Cảnh Hào Đình, Minh Thành Hữu lấy gói quà ở chỗ phía xe trong biệt thự. Đứng cửa gọi điện thoại cho Lý Vận Linh, để sáng mai bà chuẩn món thích ăn sớm một chút.
Minh Thành Hữu lên cầu thang tới lầu hai, mang theo món đồ nặng trịch trong tay, bật đèn phòng ngủ lên , bên trong căn phòng lớn như thật lạnh lẽo.
Hắn đem mấy túi quà đặt ở ghế sa lon, ngón tay lướt qua thành ghế, mở một chiếc túi trong đó.
Bên trong là thắt lưng Phó Nhiễm mua, Minh Thành Hữu mở túi , là logo đặc trưng của Hermes, tôn quý và mạnh mẽ, cầm thắt lưng tới giường, tiếng chuông di động trong túi áo khoác vang lên.
Minh Thành Hữu tới, thấy Phó Nhiễm gọi tới.
Khóe miệng kìm nâng lên, vắt chân lên tay vịn của ghế sa lon.
"Đến nhà ?"
"Ừ, tới."
Phó Nhiễm tắm rửa xong, mặc áo ngủ, đang chuẩn xuống lầu ăn cơm tối.
"Ở chỗ ?"
Minh Thành Hữu ý tứ xa xôi, xuống.
"Không , lười càu nhàu. Anh gọi đồ ăn ở ngoài."
"Oh."
Trong điện thoại thể tiếng Phó Nhiễm đang lau tóc.
" Quà em tặng thích ?"
"Thích!"
Ngón tay Minh Thành Hữu khẽ lướt qua dây thắt lưng bạch kim.
"Rất thích."
"Có thấy gì khác ?"
Phó Nhiễm ở cửa sổ, khóe mắt bất giác mềm xuống.
Cô nghĩ đến dây lưng khắc chữ nhỏ MR, đôi môi liền mở ý .
Minh Thành Hữu chỉ qua loa xuống chiếc thắt lưng phong cách.
"Có, đặc biệt."
Hắn nghĩ, là cô mua, tất nhiên là giống với khác.
Phó Nhiễm , nụ miệng càng nhiều hơn.