Lý Vận Linh cầm chiếc quạt giấy trong tay, thỉnh thoảng gõ một cái đầu gối.
"Huống Tử với chuyện gần đây của con, con ở bên nó đến khi nào?"
Lý Vận Linh cầm chiếc quạt giấy trong tay chỉ chỉ phòng bếp.
"Phụ nữ như cũng , con ở bên ngoài chơi như thế nào đều trông nom. hôm nay con còn dẫn nó về nhà? Con thật , con đang gì?"
"Con cũng lòng gì. Được ?"
Minh Thành Hữu kiên nhẫn xua xua tay.
"Cũng chỉ Nhuỵ Nhuỵ thể nhịn con."
Lý Vận Linh mở chiếc quạt giấy vẽ tranh thủy mặc sức vỗ vài cái.
"Mẹ thấy con là vui đến quên cả trời đất , Phó Nhiễm ... rõ lòng với con ? Đợi ăn cơm xong con với nó. Nếu khi nó sự thật, cũng coi như thể trả thù ngày đó nó nhẫn tâm rút tay rời . Sau đó hai đứa ai thiếu nợ ai, đường ai nấy ?"
Minh Thành Hữu từ chối chút nghĩ ngợi.
Trong mắt tất cả đều là bóng dáng bận rộn bên trong phòng bếp của Phó Nhiễm. Cô đeo tạp dề, tóc buộc đơn giản ở gáy, xoay tới bồn rửa tay. Lúc ánh mắt thấy hai trong phòng khách, cô mở khóe miệng, nụ lạnh nhạt, nhưng kẻ khác đau khổ trong lòng.
"Mẹ, đáp ứng nhúng tay chuyện ."
"Thành Hữu, con rút lui rồivới Nhuỵ Nhuỵ ?"
Minh Thành Hữu trả lời kiên quyết.
"Cô gì, cô là thế nào, con rõ ràng hơn so với ."
Tiêu quản gia nhanh chóng cắt rau cần tây trong tay, Phó Nhiễm ở một bên xào thức ăn.
"Tiêu quản gia, khẩu vị của bác gái hai năm qua vẫn đổi chứ?"
Tiêu quản gia lạnh nhạt phản ứng .
"Căn bản là đổi."
Lý Vận Linh thích ăn rau xanh Phó Nhiễm cũng , cô mở tủ lạnh lấy trứng gà từ bên trong , Tiêu quản gia dừng động tác thái rau.
"Phó tiểu thư, lúc đó tại cô nhất định ?"
Phó Nhiễm hỏi ngược .
"Bác cũng cảm thấy cháu sai ?"
" chỉ , ngày đó là thời điểm Tam Thiếu khó khăn nhất. Ngày uống đến say như chết, phu nhân đau lòng cũng đỏ mắt. Dù ban đầu hai tình cảm, nhưng cô ở đây, cho dù là cùng trò chuyện cùng cũng . Phó tiểu thư, lòng của cô thật sự quá tàn nhẫn."
Hoàn cảnh khác nên con khác , con luôn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-351.html.]
Thiếu phu nhân cùng Phó tiểu thư, cho cùng cũng là xưng hô khác , nhưng hàm nghĩa suy cho cùng cũng là khác biệt.
Phó Nhiễm giải thích, bắt đầu tập trung nấu ăn trong phòng bếp.
Bởi vì thời gian hạn, cô mấy món ăn gia đình, tám món ăn một canh, chờ bưng phòng ăn thì đồng hồ chỉ qua 12h30 trưa.
Minh Thành Hữu đói bụng, Tiêu quản gia tới mời Lý Vận Linh dùng cơm.
"Cũng hợp khẩu vị của bác ?"
Phó Nhiễm kéo ghế cho Lý Vận Linh.
Thân thể bà to lớn nhưng ánh mắt xanh xao.
" nhớ cô ở Y Vân Thủ Thủ cũng nấu ăn. Có còn thói quen sống cuộc sống ‘quần áo đến tay cơm tới tận mồm’ ?"
Phó Nhiễm để ý nửa câu về của bà.
"Những món ăn đều là con học từ , bác nếm thử một chút."
Minh Thành Hữu kéo ghế , giúp Phó Nhiễm cởi tạp dề xuống. Hắn tiện tay đưa cho Tiêu quản gia ở bên cạnh.
"Ngồi , uống canh ?"
"Không cần."
Tiêu quản gia múc chén canh cho Lý Vận Linh, bà xếp chiếc quạt đặt bên tay, nhưng vẫn động đũa ngay.
"Phó tiểu thư lòng, còn nhớ rõ thích ăn món gì."
Minh Thành Hữu gắp thức ăn chén Lý Vận Linh, bà đưa tay đẩy .
" đều sẽ đổi, đừng chi là khẩu vị. Những món ăn khi Vân Phong c.h.ế.t cũng ăn qua nữa. Huống chi nghĩ đến hai đứa sẽ tới đây, ăn cùng Tiêu quản gia ."
Minh Thành Hữu đặt đôi đũa xuống, ánh mắt Lý Vận Linh.
"Hai đứa từ từ ăn ."
Lý Vận Linh dậy, vẫn tại chỗ như cũ. Phó Nhiễm như đống lửa, Tiêu quản gia xới cơm cho cô và Minh Thành Hữu .
"Bận việc nửa ngày đói bụng ?"
Minh Thành Hữu cầm đôi đũa nhét trong tay cô.
"Ăn ."
Phó Nhiễm suy nghĩ một chút, cầm đôi đũa lên.
"Bác gái, con là thật lòng bắt đầu với Thành Hữu nữa."
Lý Vận Linh Phó Nhiễm, thích thú đưa mắt sang Minh Thành Hữu. Ý nghĩ sâu xa trong mắt chỉ hai hiểu.