Phó Nhiễm lái xe thẳng lên phía , trong lòng rõ đáp án, nhưng vẫn hỏi cho rõ ràng, chỉ sợ gì oan uổng.
Cô tới quảng trường Nam Si tới cửa tiệm , họ vẫn buôn bán như bình thường, vẫn là một ông chủ duy nhất ở bên trong.
"Xin hỏi?"
Phó Nhiễm trong cửa tiệm.
Lúc ông chủ khách, ánh mắt từ màn hình máy vi tính nâng lên, ông ngẫm nghĩ qua.
" nhớ cô, cầm chiếc dây lưng Hermes tới đây ?"
" đúng, trí nhớ của ông thật ."
"Thế nào, gì?"
Phó Nhiễm đặt túi trong tay lên quầy.
"Không , hỏi, dấu khắc đó thể sẽ biến mất , , mặt trong dây lưng khắc quá thời gian một chút, cũng chút nào ?"
"Tuyệt đối khả năng."
Ông chủ thẳng , xòe hai tay nhún vai.
"Máy khắc chữ là bỏ tiền lớn nhờ bạn bè ở nước ngoài mang về."
Vì chứng minh lời của sức thuyết phục hơn, ông lấy một chiếc mẫu ở trong quầy .
" Cô xem, chiếc cũng một năm , vẫn còn hảo như lúc ban đầu."
Phó Nhiễm cầm hàng mẫu lên kỹ.
"Huống chi khắc ở mặt trong thắt lưng, da mềm ngược dễ dàng mờ."
"Được, cám ơn ông nhiều."
Bước chân Phó Nhiễm cứng ngắc khỏi cửa hàng, hai tay nặng trĩu để xuôi bên . Túi xách trong tay giống như sẽ dễ dàng rơi xuống.
Đi qua cửa hàng cao cấp, nét mặt cô do dự .
"Hoan nghênh quý khách."
Phó Nhiễm tìm một lý do.
"Chào cô, hỏi thắt lưng thuộc bản lượng hạn ?"
" , tiểu thư cần ?"
Phó Nhiễm cân nhắc xem nên mở miệng thế nào.
"Là thế , mấy ngày mua chiếc , nhưng lúc sinh nhật bạn trai nhận một cái giống như đúc. Vì vui, mua quà qua loa cho . Nếu là bản lượng hạn, mỗi khách hàng mua đều ghi tên chứ?"
" , xin hỏi quý khách mua là ở và mua ngày nào. Xin phiền quý khách báo tên họ của ạ."
Phó Nhiễm nhớ thời gian, cũng tên của .
"Số liệu biểu hiện quý khách từng mua ở đây."
Nhân viên mỉm , tầm mắt lên từ màn hình máy tính.
Trong mắt Phó Nhiễm sáng lên.
"Vậy xin hỏi, còn ai mua qua ?"
Nhân viên khó xử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-353.html.]
"Thật xin , chúng quy định, thể tiết lộ tài liệu khách hàng."
Phó Nhiễm giấu thất vọng trong đáy mắt, nhân viên .
"Chỉ là phong cách mỗi chiếc mặc dù giống , nhưng vì là bản lượng hạn, ở bên trong mỗi chiếc thắt lưng đều hiệu khác , cũng giống như mỗi chúng đều chứng minh nhân dân của mỗi . thể gởi mã di động của quý khách, đến lúc đó quý khách thể với bạn trai là cô mua chiếc độc nhất vô nhị ."
"Vậy ?" Phó Nhiễm gật đầu."Cám ơn."
Đi xe trở về Phó gia, Phạm Nhàn thấy cô trở , vội tới hỏi.
"Thế nào? Lý Vận Linh khó dễ con ?"
"Không . "
Phó Nhiễm cửa giầy xong.
"Bà với con."
"Có chuyện gì đừng gạt ."
Phạm Nhàn theo Phó Nhiễm.
"Con là cùng Thành Hữu trở về nhà đó, nếu như thật giống như con , Thành Hữu nhất định sẽ tới đây. Con xem sắc mặt của con ."
Phó Nhiễm đưa tay sờ lên gương mặt.
"Mẹ ——"
"Mẹ và cha con cũng tính khí của Lý Vận Linh, nếu thật sự khó khăn chạm mặt thì chúng cũng cần thiết chịu tính khí ."
Hai tay Phó Nhiễm đặt lên bả vai Phạm Nhàn, cằm khẽ đặt cổ
"Mẹ suy nghĩ nhiều , Thành Hữu ăn cơm trưa xong liền công ty. Gần đây tình hình công ty một hạng mục kinh tế, vội."
"Không việc gì là ."
Tay Phạm Nhàn vỗ vỗ lưng con gái.
Phó Nhiễm buồn bã ỉu xìu lên lầu, di động nhận một tin nhắn, là nhân viên của cửa hàng cao cấp gởi tới.
Phó Nhiễm đem mặt buồn bực úp xuống gối, cũng xem qua.
Đến lúc cảm giác hít thở thông, khóe mắt như nước.
Hai tính tình ngang bướng, ai cũng cảm thấy sai. Minh Thành Hữu càng cảm thấy thể giải thích vì lúc đó Phó Nhiễm phát hỏa.
Ba ngày qua, thời gian trôi nhanh như thoi đưa.
Hai chân Minh Thành Hữu gác lên bàn việc, ánh mắt di động, để cô tự hạ gọi điện thoại tới còn khó hơn so với lên trời.
Cũng ! Thái độ của Lý Vận Linh ngày đó, nếu đổi thành khác cũng sẽ thấy tức giận.
Hắn suy nghĩ, gọi điện thoại cho cô.
Phó Nhiễm ở phòng vũ đạo vũ công luyện nhảy, nhận điện thoại cũng xem ai gọi đến, trực tiếp đưa lên tai.
"Alo! Xin chào."
Trong lòng Minh Thành Hữu đang hồi hộp , nghĩ tới giọng điệu cô lạnh nhạt như .
"Phó Nhiễm...
Phó Nhiễm ý bảo cứ tiếp tục, cô cầm y phục lên hành lang.
"Có chuyện gì ?"