Tần Mộ Mộ và Tống Chức cũng đều chuyện Minh Thành Hữu đột nhiên mất tích, gọi di động cho Phó Nhiễm.
Tống Chức lo lắng đến độ như "kiến bò chảo nóng", bắt cóc , hỏi luôn là báo cảnh sát . Trái , Tần Mộ Mộ như , chỉ ý là Phó Nhiễm đừng quá lo lắng, chừng thật sự là việc gấp nên mới cho ai .
Cô do dự nhưng thật , liệu Minh Thành Hữu thể tìm phụ nữ khác .
lời đến khóe miệng, vẫn là nên lời.
Phó Nhiễm cầm túi xách buồn bã hẫn thờ khỏi MR, các vũ sư ở phòng việc cũng mấy ngày cô đều tâm trí gì. Lâm Lâm cùng mấy cố ý tới quấy rầy cô, Phó Nhiễm tới quảng trường chuẩn lấy xe, một chiếc xe khác dừng ở đầu đường nhanh chóng tới mặt cô.
Cửa xe mở , một phụ nữ tầm 30 tuổi bước .
"Phó tiểu thư, Tam Thiếu sai chúng tới đón cô."
Phó Nhiễm kinh hãi, trong miệng bật thốt lên.
"Bây giờ Thành Hữu đang ở ?"
"Cô cùng chúng sẽ ."
Người phụ nữ ý bảo cô lên xe.
Qua bài học , mấy cùng Lâm Lâm nào dám để cô một rời ."Tiểu Nhiễm, chứ?"
Phó Nhiễm hiệu cho họ trở về .
"Không việc gì, mau ăn cơm ."
Cô siết chặt quai túi xách trong tay, giống như suy nghĩ quá lâu, cúi xuống bên trong xe theo gót phụ nữ .
Phó Nhiễm ở vị trí gần cửa cửa sổ, ánh mắt lướt qua bên trong xe. Ngoại trừ lái xe và cô gái bên cạnh, cũng thấy những khác.
Xe còn chạy tốc độ như nữa, chạy khỏi phố xá sầm uất, đột nhiên tăng tốc chạy như bay đường cao tốc. Bảng quảng cáo trùng điệp lướt qua tầm mắt dứt, nhanh đến mức thấy rõ chữ phía . Phó Nhiễm lo lắng nắm chặt túi xách, hi vọng trong lòng vượt qua cả nỗi sợ hãi. Nếu như là lúc bình thường, một con d.a.o kề ở cổ cô thì chắc cô chịu lên xe.
Bên trong xe im lặng tiếng động, phụ nữ ngó ngoài cửa sổ với ánh mắt trống rỗng, chuông điện thoại vang lên, Phó Nhiễm cố gắng lấy tinh thần.
Người phụ nữ cầm lên máy, đầu dây bên mấy câu.
Cô đưa di động đưa về phía Phó Nhiễm.
"Là Tam Thiếu."
Phó Nhiễm vội vàng đưa tay nhận lấy, cầm chặt di động run run đưa lên tai. Hai đều im lặng, khóe miệng cô khẽ nhếch lên, giọng quen thuộc từ đầu bên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-365.html.]
"Phó Nhiễm."
Chóp mũi Phó Nhiễm chua xót, ngay cả tính tình lạnh lùng cũng lúc mất khống chế. Cô thể tưởng tượng bây giờ khóe miệng Minh Thành Hữu nhất định đang mỉm , bởi vì cô thấy tiếng
"Để cho em lên xe em liền lên, ngộ nhỡ bắt cóc, chẳng là bán em để cho khác kiếm tiền ?"
Trong ánh mắt Phó Nhiễm ấm áp, tầm mắt mơ hồ chỉ thấy bóng dáng phụ nữ, cánh mũi vô cùng chua xót, chất lỏng chảy xuống từ khóe mắt.
"Em còn lo lắng bắt cóc ? Anh , chơi trò mất tích vui như ? Anh về cũng đừng xuất hiện. Minh Thành Hữu, là đứa bé ba tuổi ? Còn cái gì mà bắt đầu cùng em nữa, em. . . . . .Anh...."
Phó Nhiễm thành tiếng.
"Em thấy căn bản một chút thái độ chịu trách nhiệm!"
Gương mặt lạnh lùng của phụ nữ bên cạnh lộ vẻ kinh ngạc, dám thái độ kêu la lớn tiếng đối với Minh Thành Hữu , cô là đầu tiên thấy.
Bên một hồi lâu cũng thấy trả lời, Minh Thành Hữu hét nên thấy chói tai, thấy Phó Nhiễm ít khi nổi giận. tính tình của cô, dường như mỗi đều như hướng tới phát tiết.
"Anh sai nữa ."
Phó Nhiễm nhếch khóe miệng, rõ là còn tủi nữa .
"Biết sai nhưng mỗi về sửa."
"Bảo tài xế lái nhanh một chút, nhớ em lắm."
Phó Nhiễm giơ tay lên lau khóe mắt, tức giận .
"Sao tự với ."
"Anh thấy.
Giọng Minh Thành Hữu đan xem chút tạp âm, cuối cùng Phó Nhiễm cũng bình tĩnh trở . Cô mặt cửa sổ xe.
"Bây giờ ở ?"
"Ở một nơi tệ, em mau tới đây."
Giọng điệu Phó Nhiễm mềm xuống.
"Bánh xe đặt ở đùi em."
"Nghĩ gặp ?"