"Em mới khỏi phòng việc liền đưa tới nơi ."
Minh Thành Hữu lui , sắc mặt khó .
"Trong xe đồ ăn ? Em tiết kiệm tiền cho ai đây?"
Phó Nhiễm hạ tầm mắt xuống.
"Em còn tâm tư để ăn cái gì ?"
Minh Thành Hữu kéo tay cô xoay xuống lầu.
"Cách đây xa tiệm ăn gì đó, nhất định em sẽ thích."
Phó Nhiễm về hướng gara xe.
"Đi tới , còn lái xe ?"
Minh Thành Hữu d chiếc xe đạp hai , nét mặt Phó Nhiễm lộ vẻ ngạc nhiên.
" Anh còn thể xe đạp hả?"
"Trước lúc học thỉnh thoảng ."
Minh Thành Hữu dắt Phó Nhiễm khỏi biệt thự.
"Em thể ?"
"Đương nhiên thể."
Phó Nhiễm liền leo lên xe đạp.
"Trước học em dựa nó để tiết kiệm tiền xe buýt."
Dọc đường là những khu biệt thự bên trong, Phó Nhiễm cột tóc lên thành đuôi ngựa. Cô đạp theo nhịp cùng Minh Thành Hữu đạp về phía .
"Không đảo là mua ? Sao còn xây nhiều biệt thự như ?"
"Rất nhiều tới đây nghỉ phép thích ở khách sạn, nên liền đem cả tòa biệt thự cho thuê ."
Thỉnh thoảng xe du lịch qua, nơi thể sầm uất so với phố xá, nhịp điệu cuộc sống giống như là cố ý thả chậm . Phó Nhiễm buông tay , hai tay duỗi thẳng đó nhắm mắt , chim hót hoa thơm, cảnh sắc như tranh vẽ, là đến loại cảm giác chứ?
Giọng Minh Thành Hữu truyền trong tai cô.
"Coi chừng té ngã."
"Sợ cái gì ?"
Phó Nhiễm ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, về bầu trời xanh biếc gợn chút tỳ vế
"Không ở phía dẫn em ?"
Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm tới quán ăn lớn lắm, nhà hàng kiểu Ý cùng khách sạn hạng sang ở một con phố khác. Bà chủ thiết giống như chào hỏi Minh Thành Hữu, ý bảo bọn họ .
Minh Thành Hữu dựng xe đạp .
"Chúng bên ngoài."
Ngẩng đầu , Phó Nhiễm chiếm chỗ bên ngoài từ lúc nào, tới.
"Cho dĩa mì xào."
Minh Thành Hữu cầm chén nhỏ, trong tiệm lấy chén canh cho Phó Nhiễm.
"Em ăn lót bụng , buổi tối chúng ở trong sân nướng đồ ăn."
"Nướng?"
Phó Nhiễm cầm đôi đũa trong tay gõ một cái.
"Buổi tối ở đây ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-368.html.]
Minh Thành Hữu đáy mắt cô.
"Lại tư tưởng dâm đãng ? Chưa là cho em ngủ cùng ."
Phó Nhiễm cầm chiếc đũa lên gõ đầu một cai
"Con mắt nào của thấy trong lòng em ý tưởng ?"
Minh Thành Hữu chỉ về .
"Hai con mắt đều thấy ."
Bà chủ tự bưng dĩa mì xào lên bàn.
"Tam Thiếu, vị là Tam thiếu phu nhân ?"
Phó Nhiễm mỉm lên tiếng chào hỏi.
"Chúng chỉ là bạn bè bình thường."
Bà chủ ở bên mấy câu với bọn họ liền vội vàng đón khách khác, Minh Thành Hữu nghiêm túc .
"Anh nhớ một câu của Tống Chức miêu tả em, chính xác."
Phó Nhiễm đói đến mức "ngực dán bụng", cô gắp một miếng mì xào đưa trong miệng, giọng mơ hồ rõ.
"Cái gì?"
"Cô tính em khó chịu."
Phó Nhiễm thiếu chút nữa nghẹn, thật vất vả mới nuốt sợi mì xuống cổ. Cô ngẩng đầu lên mắt trừng .
"Anh mới định."
Minh Thành Hữu bưng canh lên đưa đến bên tay Phó Nhiễm.
"Uống nếm thử chút mùi vị, đây là bí kíp gia truyền của bà chủ đấy."
"Làm nghĩ tới sẽ mua đảo ?"
Minh Thành Hữu cửa tiệm từ lúc mới bắt đầu tạo dựng.
"Đầu tiên là coi trọng mảnh đất trống , nghĩ xây biệt thự hạng sang, khi xem xét thích vẻ an tĩnh của nơi , liền sinh ý tưởng tạo làng du lịch, câu thật ? Mặ hướng biển rộng, xuân về hoa nở."
"Sau chờ khi chúng già , trở về nơi ẩn cư chứ?"
Minh Thành Hữu nhếch một chân lên, dựa thành ghế mây.
"Nếu như đợi đến ngày đó. . . . . . Phó Nhiễm, em hòn đảo tên gọi là gì ?"
Phó Nhiễm lấp cho đầy bao tử, giả bộ ngu ngốc.
"Không ."
Minh Thành Hữu đưa ánh mắt thật xa, tựa như đang suy nghĩ gì điều gì đó, lời rõ ràng đến khóe miệng, thu hồi thần sắc, vẻ ảm đạm lướt qua ánh mắt.
"Còn ăn gì khác ?"
Phó Nhiễm thấy rõ ràng, cô giống như lơ đãng hỏi ngược .
"Hòn đảo còn tên ?"
Ngón tay khẽ gõ lên mép bàn.
"Thôi, về em sẽ ."
Phó Nhiễm ngắm Minh Thành Hữu, cuối cùng cũng gì nữa, cúi đầu ăn.
Rời khỏi quán nhỏ, Minh Thành Hữu đưa cô dạo vòng chung quanh, chiếc xe đạp hai dừng ở một tòa nhà, vách tường cùng hàng rào cây dây leo màu xanh lá cây bao phủ thấy rõ màu gốc, chỉ để duy nhất một cánh cửa.
Minh Thành Hữu nắm tay Phó Nhiễm, tiện tay đẩy cành lá đang đong đưa theo gió, khi tiến Phó Nhiễm thấy âm nhạc êm dịu như đưa trong tai.
"Đây là chỗ nào