Minh Thành Hữu cầm bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của Phó Nhiễm, đem băng gạc dùng xong bỏ bàn.
"Em run cái gì mà run?"
"Em sợ."
"Không việc gì."
Minh Thành Hữu sờ đầu giống như băng bó thành cái bánh chưng.
"Đây xảy chuyện gì chứ?"
Phó Nhiễm dậy dọn dẹp, phòng tắm rửa tay.
Nước chảy xuống mu bàn tay, trong tức khắc thể thấy nước chảy thành từng dòng màu đỏ nhạt thuận theo kẽ tay chảy bên trong bồn rửa tay hạng sang, trong cánh mũi vãn còn lưu mùi tanh, hai mắt Phó Nhiễm dần dần đỏ hoe, rửa mặt xong trở phòng.
Minh Thành Hữu ngửa mặt ở giường, cô tới, tắt chiếc đèn bằng thủy tinh, chỉ để chiếc đèn ngủ tường sáng.
Minh Thành Hữu kéo tay Phó Nhiễm để cô ở mép giường, gối đầu lên chân của cô.
"Trở về , ngày mai còn ."
"Em cùng ."
Ngón cái vuốt ve lòng bàn tay Phó Nhiễm, mang theo sự trêu chọc thấy ngứa. Bàn tay Phó Nhiễm xuyên qua sợi tóc màu đen của Minh Thành Hữu, khoé mắt nâng lên ý , vỗ vỗ mặt cô.
"Đã doạ em sợ ?"
Phó Nhiễm cầm tay , đem lòng bàn tay Minh Thành Hữu áp lên khuôn mặt của . Cô hé miệng cắn ngón tay .
"Về nhà , trầy da một chút thôi mà."
Phó Nhiễm thấy bộ mặt mệt mỏi, dặn dò mau nghỉ ngơi xong, lúc mới cầm túi xách lên rời .
Lầu nhanh truyền đến tiếng xe khởi động máy, Minh Thành Hữu cố nén sự mệt mỏi lấy di động .
Đầu điện thoại bên để đợi lâu như thường lệ.
"Alo, Thành Hữu!"
Minh Thành Hữu chỉ một câu.
"Ứng Nhụy, em trở về ."
Sáng sớm hôm Phó Nhiễm gọi điện thoại, Minh Thành Hữu cũng tới FU, chính mắt thấy việc gì cô mới yên tâm.
Ngày thứ hai băng gạc đầu liền lấy , sai bác sĩ gia đình tới Trung Cảnh Hào Đình xử lý xong. Sau đó Minh Thành Hữu cửa, đường nhận điện thoại, Minh Thành Hữu tiến gara xe.
"Em đến khách sạn chờ , về nhà."
Thần sắc lạnh lùng lái xe ngoài, tới khách sạn cả Vưu Ứng Nhuỵ. Vưu Ứng Nhuỵ tìm đến phòng Minh Thành Hữu cho, cô mệt mỏi nên khó nén kích động, thấy trán Minh Thành Hữu thương, cô bỏ hành lý
"Thành Hữu, ?"
Minh Thành Hữu lướt qua bên cạnh cô, chỗ của ghế sa lon.
"Ứng Nhụy, là em kết hôn cùng ?"
Vưu Ứng Nhuỵ ngẩn , ánh mắt mang theo vẻ do dự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-374.html.]
"Thành Hữu?"
"Em sẽ hối hận chứ?"
Vưu Ứng Nhuỵ lắc đầu chút do dự.
" Em hối hận."
Minh Thành Hữu móc điếu thuốc thơm kẹp ở trong tay, bàn tay bên cầm cái bật lửa bạch kim đóng đóng mở mở phát tiếng lạch cạch, đưa tay chỉ lên bàn .
"Ký hết những văn kiện ."
Vưu Ứng Nhuỵ đặt túi xách xuống, xổm bàn , tiện tay cầm phần tài liệu lên xem.
"Những thứ là gì ?"
"Em ký hết những văn kiện , sẽ bảo luật sư thủ tục kết hôn cho chúng ."
Minh Thành Hữu đưa điếu thuốc lên khóe miệng, đốt, nhưng nghĩ tới điều gì đó thu tay . trong lòng cảm thấy thật sự phiền não, vẫn châm thuốc hút.
Vưu Ứng Nhuỵ vui vẻ cầm bút ký tên, lấy con dấu từ trong túi xách của . Minh Thành Hữu tiện tay lấy một cái hộp ném qua.
"Dùng cái , về chuyện của công ty em cũng nên xử lý."
"Được."
Cô vui sướng lên tiếng, ánh mắt nhanh chóng văn kiện ký tên. Văn kiện chồng chất bàn cao cỡ nửa , Minh Thành Hữu bảo cô ký tên .
"Thành Hữu, còn đây là gì ?"
"Một ít thủ tục sang tên bất động sản, còn một chút tài sản ở ."
"Cái ."
Vưu Ứng Nhuỵ cuống quít xua tay.
"Em tài sản của ."
Minh Thành Hữu sặc khói trong miệng, khẽ nhíu mày, ánh mắt khẽ nâng lên đó thẳng mắt cô.
" Ứng Nhụy, hai năm gian khổ nhất của là em giúp vượt qua. Sau khi chúng kết hôn, tặng cho em nhiều thứ giá trị hơn. Những thứ bảo đảm là sẽ đưa cho em, mau ký tên ."
Vưu Ứng Nhuỵ do dự nắm cây bút, Minh Thành Hữu cầm văn kiện phía lên đưa cho cô.
"Thành Hữu, cảm ơn ."
Minh Thành Hữu dùng sức hút điếu thuốc, cảm giác trong tim co quắp đau đớn. Ban đầu Vưu Ứng Nhuỵ còn thể lật xem, bất đắc dĩ thật sự là văn kiện quá nhiều.
Lúc đấu cô còn cầm lật xem, về do văn kiện quá nhiều, nên cuối cùng chỉ đến chỗ cần ký, trực tiếp tên lên.
"Thành Hữu." Bàn tay cô đang ký tên bỗng dừng , ngẩng mặt lên . "Anh cùng cô , kết thúc ?"
dậy, đem tàn thuốc trong tay còn dư hung hăng dập tắt trong gạt tàn thuốc.
Ánh mắt qua chống Vưu Ứng Nhuỵ, sương trắng lượn lờ giữa gian, khiến khác thể thấu đang giấu vẻ lạnh lùng trong đáy mắt.
", trò chơi kết thúc , tiếp tục nữa, quá mệt mỏi."
Hắn tỉ mỉ bày một tấm lưới, rốt cuộc, hôm nay thu về.