Minh Thành Hữu giơ tay lên, vỗ vỗ mặt Vưu Ứng Nhuỵ mật.
" Ở đây chờ , xong quần áo dẫn em ngoài."
" Được!"
Vưu Ứng Nhuỵ tiện tay thả túi xách xuống tủ đầu giường, đợi Minh Thành Hữu , cô chỗ ở mép giường, khẽ nâng cằm lên, động tác giống thường ngày.
Trước cô tên phận, nhưng bây giờ, dựa phận con dâu của Minh gia, thì tự nhiên ánh mắt sẽ khá
Cô mặc chiếc đầm ngắn màu trắng, ở phối hợp với váy màu tím, thiết kế chít eo, khóe mắt mỉm liếc Phó Nhiễm. Mà cả Phó Nhiễm chỉ mặc duy nhất chiếc áo sơ mi của Minh Thành Hữu, động tác xuống khiến vạt áo sơ mi kéo lên chỉ che khuất quần lót của Phó Nhiễm. Dù theo phương diện gì, Phó Nhiễm đều vô cùng chật vật.
"Tiểu Nhiễm, bất luận cô và Thành Hữu quan hệ thế nào nữa, nhưng bây giờ là chồng ."
Vưu Ứng Nhuỵ ở phận thiếu phu nhân Minh gia, ánh mắt mơ hồ hờ hững tỏ vẻ nhắc nhở Phó Nhiễm.
Những hành động của cô và Minh Thành Hữu tối hôm qua xúc phạm ranh giới cuối cùng của vợ. Phó Nhiễm tìm lời để phản kích, Minh Thành Hữu cho cô một đòn thể nghi ngờ chính là đòn trí mạng.
Ánh mắt Vưu Ứng Nhuỵ Phó Nhiễm băn khoăn, khóe miệng mang theo ý .
"Ngại quá, vội vàng về nước nên hành lý còn đặt ở khách sạn. Nếu còn thể tìm đồ cho cô ."
Minh Thành Hữu kéo tay áo từ phòng quần áo , Vưu Ứng Nhuỵ dậy tới, tìm cà vạt đến cạnh . Minh Thành Hữu nhẹ nắm tay của Vưu Ứng Nhuỵ.
"Hôm nay em mới về nước, dắt em dạo chơi, đến công ty."
Hắn nhận lấy cà vạt trong tay Vưu Ứng Nhuỵ tùy ý nhét bên cạnh. Ánh mắt lướt qua, giống như lúc mới chú ý tới là Phó Nhiễm vẫn còn ở đây. Minh Thành Hữu đổi chiếc thắt lưng, ôm Vưu Ứng Nhuỵ tới giường.
"Đi thôi."
"Được."
Ánh mắt Vưu Ứng Nhuỵ ngạo nghễ liếc Phó Nhiễm, như như cầm túi xách đặt tủ đầu giường lên khoác tay Minh Thành Hữu chuẩn rời .
"Đợi chút."
Bước chân Minh Thành Hữu dừng , hướng về phía Vưu Ứng Nhuỵ .
"Anh quên thứ quan trọng."
Hai chân thon dài qua bàn , Phó Nhiễm suy nghĩ mất hồn đột nhiên gương mặt trong mắt phóng đại, bóng dáng đàn ông bỗng nhiên đụng trong mắt. Minh Thành Hữu đưa tay, ngón tay cầm tờ giấy kết hôn trong tay Phó Nhiễm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-382.html.]
Cô nắm chặt, theo bản năng nghĩ là đang cầm thứ gì đó.
Minh Thành Hữu lôi lôi vài cái như sợ rách.
"Đây là giấy đăng kí kết hôn của với Vưu Ứng Nhuỵ, cùng cô. Cô quý trọng như gì?"
Phó Nhiễm lấy tinh thần, Minh Thành Hữu nhân cơ hội giật tờ giấy, chậm rãi lên. Trong mắt cảm giác lên , trong mắt Phó Nhiễm thành thương xót.
"Là cái gì ?"
Vưu Ứng Nhuỵ tới bên Minh Thành Hữu. Hắn đưa tờ giấy màu đỏ thẫm trong tay cho Vưu Ứng Nhuỵ.
"Luật sư xong."
Vưu Ứng Nhuỵ nhận lấy, khó nén mừng rỡ, thần sắc kích động ngay cả giọng cũng tự chủ nâng cao.
"Thành Hữu, hôm nay là ngày em thấy vui vẻ nhất."
Cô nhón chân lên, tinh xảo hôn lên bên cạnh khoé miệng Minh Thành Hữu. Nước mắt trong mắt Phó Nhiễm kết băng, chảy xuống, còn ấm nữa. Bọn họ ở mặt cô nhất thể hiện ân ái, bàn tay Minh Thành Hữu giữ thắt lưng
"Đi thôi."
Đi ngoài hai bước, xoay với Phó Nhiễm.
"Lúc nào về thì khóa cửa giúp ."
Vưu Ứng Nhụy cẩn thận cất tờ giấy đăng kí kết hôn bên trong túi xách, khoác tay Minh Thành Hữu cùng rời .
Mùi vị t.ì.n.h d.ụ.c còn tản , Phó Nhiễm bóng lưng hai tới cửa , bàn tay cô khẽ xoa xoa chân, níu vạt áo sơ mi nắm chặt trong lòng bàn tay. Cô yên tại chỗ, m.á.u bên trong thể như kết thành băng. Tay chân Phó Nhiễm cứng ngắc, tiếng gầm rú của chiếc xe thể thao của Minh Thành Hữu truyền tới bên tai.
Biệt thự to lớn như , chỉ duy nhất cô.
Phó Nhiễm mặc áo sơ mi rộng thùng thình dậy, xuống lầu, quần áo của cô còn ở trong bể bơi. Cô chân đạp lên lối nhỏ thô sơ, thấy quần jean trôi lơ lửng mặt nước, cô chồm tới một chút kéo nó lên bờ, cúi nhấc lên, nặng trịch nên tay thấy đau. Cô cúi xuống, đem quần vắt khô nước từng chút một, ngón tay bởi vì cố dùng sức mà hiện màu trắng bệch, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Phó Nhiễm trở lầu hai, cởi quần áo mặc , bao gồm cả áo lót Minh Thành Hữu chuẩn cho cô.
Cô quần áo của sớm ướt đẫm từ , khi khỏi cửa, xách áo lót cùng áo sơ mi bên chân lên bỏ trong thùng rác.
Bước chân trống rỗng, Phó Nhiễm đẩy cửa khỏi Trung Cảnh Hào Đình, một ánh mặt trời chiếu xuống đúng lúc, lo lắng trong lòng cũng vì mà xua tan, cô mở mắt thật to đón ánh mặt trời đó, tầm mắt càng lúc càng thấy m.ô.n.g lung, cô che giấu cảm xúc sụp đổ thứ hai.
Phó Nhiễm khẽ cong chân xuống, ở bên trong vườn lớn thành tiếng.