Bước chân Phạm Nhàn đang bỗng ngừng . "Má Trần, tiểu thư của Phó gia chỉ một, bà cũng sửa đổi cách gọi cho một chút, bây giờ cô là thiếu phu nhân của Minh gia, chúng gọi một tiếng là Minh phu nhân."
Bước chân Phó Nhiễm khó khăn bước , xoay trở từ từ về phía gian phòng. Bàn tay lướt qua vách tường, ngược , lời của Vưu Ứng Nhụy nhắc nhở cô, từ khi khỏi Trung Cảnh Hào Đình cô ở trong phòng ngoài một bước, ngay cả chuyện tránh thai khẩn cấp cũng đều quên hết.
Phó Nhiễm chậm, trong đầu đều là suy nghĩ bọn họ sẽ kết hôn, Phạm Nhàn lo lắng tiếng cãi vã lúc nãy sẽ quấy rầy đến cô, vội vàng thấy bóng lưng Phó Nhiễm, bà vội vàng tới.
"Tiểu Nhiễm."
Phó Nhiễm đó xoay , sắc mặt tái nhợt.
"Mẹ."
"Con, con đây?"
Phạm Nhàn cầm cổ tay cô.
"Có đói bụng ?"
"Mẹ, con ngoài một chút."
Hai chân Phó Nhiễm mềm nhũn, định dựa lưng vách tường.
Trong lòng Phạm Nhàn thấy yên tâm, mới chỉ lo đến kích động cũng nhớ đến là Phó Nhiễm vẫn còn ở lầu.
"Mẹ để cho nó về, mấy ngày con cũng ở nhà nghỉ ngơi cho thật , chuyện ở phòng việc chúng cứ giao cho khác."
"Mẹ, đừng lo cho con."
Phó Nhiễm vững, nghiêng dậy.
"Con ăn chút gì đó."
Mới đầu Phạm Nhàn ngẩn , mau chóng phản ứng , ngừng gật đầu liên tục.
"Được , sẽ cầm một phần lên."
"Không cần, tự con sẽ xuống lầu."
Suốt hai ngày nay Phạm Nhàn cũng nghỉ ngơi , trong lòng Phó Nhiễm khổ sở nhiều hơn cũng lôi kéo khác chịu tội cùng ,
Phạm Nhàn dìu cô xuống cầu thang từng bước một, thấy Vưu Ứng Nhụy còn quỳ gối ở sô pha , má Trần đang ở bên cạnh khuyên.
"Minh phu nhân, ngài nhanh về thôi."
Tiếng gọi , mặc dù là sớm chuẩn , nhưng bất ngờ đ.â.m trong tai vẫn cho Phó Nhiễm cảm thấy choáng váng chống đỡ , tiếng động Vưu Ứng Nhụy ngẩng đầu lên, bốn mắt đụng , cô giống như còn mở miệng tiếp điều gì đó, Phó Nhiễm lạnh lùng xoay mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-390.html.]
Phạm Nhàn đưa cô tới bàn ăn.
"Má Trần, đem cơm tối hâm cho Tiểu Nhiễm."
"Dạ, phu nhân."
Phạm Nhàn kéo chiếc ghế bên cạnh Phó Nhiễm, ai cũng thể nghĩ tới đây chính là một cách tổn thương chắc chắn là đòn trí mạng nhất.
Má Trần đem thức ăn còn đang nóng bưng lên bàn, Vưu Ứng Nhụy quỳ gối khuất bóng bên trong phòng khách, thấy cha cũng chút để ý tới, lúc cô mới vịn khay lên.
Phạm Nhàn lựa mấy món ăn nhẹ.
"Vài ngày con cũng ăn uống cẩn thận, thể ăn đồ dầu mỡ ngay ."
Phó Nhiễm giống như nhét trong miệng từng chút một, cảm thấy cổ họng tắc nghẹn, dáng vẻ trông như nhổ bộ.
Vưu Ứng Nhụy tới bên trong phòng ăn.
"Mẹ, con về đây."
Phạm Nhàn cũng đáp lời, cũng lười sửa , với Phó Nhiễm.
"Đợi ăn cơm xong thì lên lầu tắm, ngủ một giấc ngày mai sẽ thấy thoải mái hơn nhiều."
Vưu Ứng Nhụy như dư thừa, cô đó một lúc, đành tự động rời .
Phó Nhiễm ăn cơm xong lên lầu tắm nước nóng, cô im lặng ở bên trong gian phòng, điện thoại di động cô tắt đặt ở bàn, bên trong gian phòng cũng mở đèn, chán chê, tâm tình từ từ bình tĩnh, mặc dù trái tim như tro tàn nhưng suy nghĩ vẫn còn rõ ràng.
Cô mặc áo khoác, cầm ví tiền cùng chìa khóa xe lên cửa phòng.
Phạm Nhàn thấy cô ngoài vội vàng ngăn cản.
"Tiểu Nhiễm, trời tối , con ?"
"Mẹ, con ngoài một chút, gần đây thôi."
Phạm Nhàn còn ngăn cản, Phó Tụng Đình ý bảo bà đừng cản.
"Tiểu Nhiễm, sớm về ngay."
"Vâng."
Cô chịu khỏi phòng, hơn so với cả ngày ở nhà buồn bực.
Phó Nhiễm vốn định lái xe, nhưng nghĩ tới gần đó cũng tiệm thuốc, cũng liền bỏ suy nghĩ lái xe.
Đôi tay cô cắm trong túi quần, bóng dáng nhanh chìm bên trong ánh trăng, Phó Nhiễm thuận theo vỉa hè về phía , đường dài mênh mông, bên tai yên tĩnh, chỉ tiếng bước chân cô lặp .