Hai bên hành lang cứ cách mười mét là sẽ bày một chậu hoa, Phó Nhiễm lướt qua bên cạnh, mỗi qua, cành lá màu xanh biếc chạm qua làn váy của cô, cô , thật thì sẽ cảm giác đau nhói rõ ràng, chỉ là cô tránh đường mà thôi.
Phó Nhiễm đầu , nhưng cô một cảm giác mãnh liệt, Minh Thành Hữu đang ở phía lưng cô.
Nhìn dáng vẻ mới mở cửa phòng , chắc cũng là ngoài, đương nhiên là cô sẽ ý nghĩ là cố ý theo cô, cô cũng bất cứ thứ gì liên qua tới nữa, nếu con đường , cô liền xa xa tránh , cuối cùng là chứ?
Phó Nhiễm gần như cố gắng kéo dài bước chân, Minh Thành Hữu di chuyển bước chân nhanh chậm, bóng dáng cô kéo dài đến chỗ chân , thật giống như cô bây giờ, gầy yếu mà vô lực.
Tình cảm đau nhức đến với bản , ai cũng thể thoải mái, thời gian sẽ vết thương từ từ phai nhạt, lên, bao nhiêu chút chuyện?
Nếu đổi là Phó Nhiễm đây, lẽ Phó Nhiễm cũng sẽ dùng câu an ủi khác.
đến với bản , mới thoải mái thật là xa xỉ.
Không nghĩ, chỉ bởi vì một ánh mắt thẳng phá hủy tất cả những cố gắng ngụy trang kiên cường của cô, lẽ, hai năm cô cũng tình cảm với Minh Thành Hữu, nên tiếp theo, mới thể hai năm cô sa chân vũng bùn.
Phó Nhiễm dừng ở bồn rửa tay nơi khúc quanh, cô tới, mở vòi vục nước vỗ lên mặt.
Cảm giác lạnh lẽo thấm qua lỗ chân lông, giọt nước chảy xuống theo tóc bên gò má, bên cạnh truyền tới tiếng rửa tay của một , Phó Nhiễm rửa mặt, rút khăn giấy lau sạch đó thẳng dậy.
Ánh mắt thấy õ ràng, cô gương ở mặt, xuyên qua gương thấy Minh Thành Hữu ở bồn rửa tay bên cạnh cô. Tựa như, chỉ ngăn cách trong một cách gần, cánh tay của hai thể chạm bất cứ lúc nào.
Trong lòng Phó Nhiễm tràn đầy đau đớn, cô hận Minh Thành Hữu âm hồn bất tán, càng hận cảm xúc của chính thể chi phối. Phó Nhiễm khẽ nhếch cằm lên, đáy mắt chút ẩm ướt, là nước đọng lưu khi rửa mặt.
Minh Thành Hữu tập trung rửa tay, ống tay áo màu trắng kéo lên tới khuỷu tay, động tác ưu nhã, nước rửa tay trong lòng bàn tay xoa thành bọt, mở vòi sen rửa, một mùi vị thơm ngát lẻn chóp mũi, xua .
Hắn nâng tầm mắt lên, ánh mắt thẳng mắt Phó Nhiễm ở trong gương. Đáy mắt ẩn giấu cảm xúc thực sự giống như cô, chút gợn sóng, coi như cô hề tồn tại, đem tầm mắt dời vô cùng tự nhiên.
Phó Nhiễm chống hai tay thành bồn rửa tay, đáy mắt thấy một hồi nóng bỏng, cô xoay rời .
"Thành Hữu." Vưu Ứng Nhụy cũng ngoài, giày cao gót giẫm lên nền gạch bằng phẳng bóng loáng hành lang, tiếng gót giày cứng rắn thấy vẻ dồn dập, khi rõ hai , bước chân cô từ từ chậm .
"Tiểu Nhiễm cũng ở đây."
Vưu Ứng Nhụy tới bên cạnh Minh Thành Hữu, tay khoác khuỷu tay của .
"Mẹ đang chuyện kết hôn, hỏi ý kiến của một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-399.html.]
Minh Thành Hữu cũng thèm tới Phó Nhiễm phía đối diện.
"Anh , những chuyện hai cú quyết định ."
"Dầu gì cũng là chuyện lớn."
Vưu Ứng Nhụy khẽ cong môi đỏ mọ
Minh Thành Hữu , một câu. "Đi thôi."
Bước chân mong rời .
Phó Nhiễm lui về phía một bước theo bản năng.
" , Tiểu Nhiễm."
Vưu Ứng Nhụy kéo cánh tay Minh Thành Hữu tới mặt Phó Nhiễm, hôm nay cô cố ý đeo đôi giày cao gót, nhưng mặt thì Phó Nhiễm cũng thấp hơn chút nào.
"Hôn lễ của cùng Thành Hữu, hi vọng cô thể tham gia."
Minh Thành Hữu khẽ nhíu mày, giọng tỏ vui rõ ràng.
"Em kêu cô tham gia cái gì?"
Vưu Ứng Nhụy mở miệng. "Em, em hi vọng bọn em thể đối xử với như chị em."
" sẽ tới."
Thái độ Phó Nhiễm thản nhiên, ánh mắt chút e dè về phía Vưu Ứng Nhụy.
"Nếu cô tìm gia vị cho hạnh phúc của cô, cô tìm lộn ."
Sắc mặt Vưu Ứng Nhụy run sợ, ngón tay sơn móng tay màu hồng nắm chặt, Phó Nhiễm xoay ngoài, Vưu Ứng Nhụy ở lưng cô mở miệng .
"Tiểu Nhiễm, mấy ngày tới nhà đưa thiệp mời, cha cũng đồng ý sẽ tham gia hôn lễ cuả chúng , hi vọng chuyện giữa cô và sẽ ảnh hưởng đến bọn họ, đến lúc đó cô cũng đừng cho bọn họ đến tham gia. . . . . ."
Ý , nếu Phạm Nhàn cùng Phó Tụng Đình xu ở nơi tổ chức hôn lễ, Phó Nhiễm sẽ là .