Trốn tránh, tất nhiên là thể nhắm mắt ngơ, nhưng dù thì vết thương cũng cần thời gian để khép , cô lựa chọn phương thức là trực tiếp nhất nhưng cũng là tàn nhẫn đối với nhất.
Nếu vết thương của cô vẫn mãi thấy khá hơn, mỗi ngày mỗi đêm đều đ.â.m cô đau đớn chịu nổi, cô dứt khoát lật vết sẹo một , xem nó m.á.u tươi chảy ròng, xem nó thối rữa, rốt cuộc thì đau nhức, đau đến c.h.ế.t lặng, là cô cũng thể giải thoát
Nước mắt khống chế chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống khuỷu tay Phó Nhiễm, cánh tay giống như bỏng phồng rộp lên.
Từ bệnh viện đến nơi bọn họ cử hành hôn lễ tính là xa, Phó Nhiễm rút tấm thiệp mời kết hôn đặt lên đùi, cô mở cửa sổ xe , gió tháng 7 thổi mặt nóng lên, bên trong xe vẫn mở máy đều hòa, nhưng mặt Phó Nhiễm đầy mồ hôi, ngấm cổ áo, trái tim cô trống rỗng.
Hôm nay giống như là ngày để kết hôn, đường thể thấy nhiều xe hoa lui tới, đều ngoại lệ, hoa hồng đỏ thẫm dán đầy sườn xe, còn chữ hỷ, cô dâu trong sáng thuần khiết trong chiếc váy màu trắng nghiêng mặt ngoài cửa xe, từng gương mặt kiều diễm mà tràn đầy hạnh phúc.
Nước mắt Phó Nhiễm chảy xuống càng nhiều hơn, lúc hạnh phúc cũng cần phụ gia, cô lau nước mắt lái xe, nhiều tầm mắt mờ mịt thiếu chút nữa đụng xe ở mặt, cô đành lái tốc độ chậm , gắt gao cắn chặt môi.
Nơi tổ chức hôn lễ.
Hình đám cưới đặt ở cửa hội trường, Lý Vận Linh vội vàng nghênh đón khách.
"Minh phu nhân, chúc mừng chúc mừng."
"An Khoa Trường, An phu nhân, mời ."
Lý Vận Linh mặc một bộ đồ màu đỏ, nổi bật dáng trông càng thêm trẻ tuổi.
Trong ngày thường vị An phu nhân cùng Lý Vận Linh chơi mạt chược, bà ở hình cưới.
"Ui, Tam Thiếu cùng thiếu phu nhân thật đúng là trai tài gái sắc."
"Quá khen, quá khen."
Lý Vận Linh khiến nhân viên lễ tân kêu bọn họ , bà nghiêng đầu mắt hai trong tấm hình cưới đồ sộ, sắc mặt khỏi một hồi khó coi, trai tài gái sắc gì chứ, nếu là Huống Tử tìm hình cho, bên trong hội trường hôm nay sẽ thành trò .
Bà kỹ, cũng thể khâm phục công nghệ cao bây giờ, ảnh cưới thì chỉ cần máy tính là cũng thể .
Phó Nhiễm lái xe tới nơi tổ chức lễ kết hôn, cô đem xe dừng sát ở bên trong một cái lối nhỏ, ở cửa cũng thấy xe hoa, xem là hôn lễ còn bắt đầu.
Vưu Ứng Nhụy mặc áo cưới ở bên trong xe hoa, gương mặt trang điểm xong, đồ trang sức giá trị, chỉ cần một chiếc là thể bằng tiền mà một bình thường dành dụm cả đời.
Minh Thành Hữu hướng ngoài cửa sổ, hợp với khí chút vui mừng náo nhiệt ở bên trong xe.
"Nhụy Nhụy, chút nữa nhớ ném hoa cô dâu cho tớ đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-403.html.]
Vương Nhứ Đình lôi kéo cánh tay Vưu Ứng Nhụy, mấy cô gái bên cạnh ầm lên.
"Nhứ Đình cũng mong lấy chồng? Này, còn đến giờ ném hoa đấy."
"Đi…"
Ngón tay Vương Nhứ Đình mơn trớn bó hoa cưới mà Vưu Ứng Nhụy đang cầm.
"Hôm nay gì thì , đều hưởng chút khí vui vẻ của cô dâu chứ."
Gương mặt Vưu Ứng Nhụy đỏ ửng giống như trái đào, hai má lộ vẻ thẹn thùng, đối với một phụ nữ mà , ngày hạnh phúc nhất là ngày gả cho đàn ông mà yêu thương.
"Nhứ Đình, yên tâm, nhất định tớ sẽ ném cho ."
"Nghe thấy ?"
Vương Nhứ Đình sửa tóc cho cô.
"Nghe , ."
Mấy cô gái .
"Chúng tớ cũng ai tranh giành với ."
Phó Nhiễm ở bên trong ghế lái xuống, cho đến lúc đoàn xe hoa tiến tới cửa hội trường.
Có tới mở cửa xe, Minh Thành Hữu xuống đầu tiên tới cửa xe bên khoác tay Vưu Ứng Nhụy, Phó Nhiễm thấy rõ ràng, Vưu Ứng Nhụy mỉm , nét mặt ngập tràn hạnh phúc dựa bên Minh Thành Hữu, một đám đông hội trường, ngay cả đám ký giả chờ đợi ở bên trong từ cũng nhao nhao chứng kiến khoảnh khắc .
Không ai chú ý tới chiếc xe dừng ở nơi xa , cũng ai sẽ quan tâm Phó Nhiễm khó chịu chấp nhận nổi , ngày hôm nay, ngày thuộc về cô.
Để cho cô, chỉ đau thương một .
Nơi tổ chức hôn lễ cực kỳ náo nhiệt, các khách mời lượt xuống, Phó Nhiễm cầm thiệp mời lên, đẩy cửa xe , đem tờ kết quả siêu âm nắm chặt trong tay.
Cô cứ thế tiến bên trong hội trường, bước chân thể dừng tấm hình cưới của bọn họ.
Ánh mắt Phó Nhiễm bình tĩnh về Minh Thành Hữu trong ảnh, bóng dáng một chút quen thuộc với cô, cô mệt mỏi giơ bàn tay lên mơn trớn mặt của , lạnh như băng mà hề chút ấm nào.
Đột nhiên thể yếu đuối của cô lảo đảo, Huống Tử lôi cánh tay của cô tới bên cạnh, hạ thấp giọng , khẽ gầm lên.
"Làm cô tới?"