Hợp Đồng Tình Yêu - Chương 407
Cập nhật lúc: 2025-04-10 04:31:57
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Cập nhật lúc: 2025-04-10 04:31:57
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Vưu Ứng Nhụy dùng khăn ướt lau khóe mắt cẩn thận, đợi trang điểm lại xong, cô cầm lấy tờ kết quả đi vào trong phòng tắm.
Vương Nhứ Đình nghe được tiếng nước của bồn cầu truyền đến, Vưu Ứng Nhụy ra khỏi phòng tắm tìm một bộ sườn xám từ trong tủ quần áo ra chuẩn bị thay.
"Nhứ Đình, chuyện này cậu nhất định phải giữ bí mật cho tớ."
"Cậu hãy yên tâm đi, tớ sẽ không nói cho ai."
Vưu Ứng Nhụy đứng trước gương cởi bộ lễ phục trên người ra.
"Ông trời giống như không chịu buông tha tớ, mọi thứ tớ muốn có, tại sao Phó Nhiễm đều muốn chen vào trước một bước?"
Vương Nhứ Đình đi tới phía sau cô, bàn tay đè lại bả vai cô.
"Nhụy Nhụy, hiện tại hạnh phúc ở trong tay cậu, cậu có quyền chủ động."
Tần Mộ Mộ lái xe tới lầu dưới nhà Tống Chức, Tống Chức đưa tay lau nước mắt cho Phó Nhiễm.
"Vào nhà tớ trước đi, cậu cứ trở về như vậykhông phải là bác trai bác gái sẽ rất lo lắng sao."
Phó Nhiễm xuống xe đi theo phía sau cô, Nam Bình đang ở nhà, nghe được tiếng động liền ra ngoài nhìn, cũng chưa nói gì lại quay lại bên trong phòng
Tống Chức lấy chén nước cho Tần Mộ Mộ và Phó Nhiễm, lại vào phòng tắm lấy chiếc khăn mặt, cô kéo tay Phó Nhiễm lau cho cô, con mắt Phó Nhiễm ửng đỏ, nhận lấy chiếc khăn mặt.
"Để tớ tự làm."
Chiếc khăn lông ấm áp áp vào đôi mắt, có cảm giác mí mắt căng đau càng rõ hơn, cô vùi mặt ở trong lòng bàn tay chừng vài phút sau mới nâng lên.
Tần Mộ Mộ bưng nước cho Phó Nhiễm.
Cô cũng đang rất khát, giống như uống một hơi cạn sạch.
Tống Chức không ngừng nghẹn ngào, Tần Mộ Mộ đã sớm khóc thành tiếng, Phó Nhiễm cầm chiếc gối ôm bên cạnh ôm vào trong ngực, chỉ cảm thấy trong người rất mệt mỏi.
"Đừng lo lắng, thật sự là tớ không có việc gì."
"Còn nói không có việc gì."
Tống Chức oán hận cắn răng.
"Cậu còn đi tới chỗ tổ chức hôn lễ làm gì? Sợ mình bị thương không đủ nặng sao?"
Phó Nhiễm mệt mỏi khẽ nhếch môi.
"Xèo Xèo, không phải tớ đi xem bọn họ kết hôn, phần cảm tình tớ đã bỏ ra này tớ không muốn thu hồi nữa, cũng không từng thấy hối hận, tớ chỉ là muốn xem xem, trái tim của tớ rốt cuộc là có thể chịu đựng được bao nhiêu nỗi đau, đến tột cùng còn có thể sống lại hay không?"
Hốc mắt Phó Nhiễm nóng bỏng, cô dùng khăn lau sạch sẽ.
"Cả hôn lễ của bọn họ tớ đều thấy được, trái tim c.h.ế.t lặng, là hoàn toàn c.h.ế.t đi rồi, tránh cho trong lòng mình còn có một chút hoài tưởng, tớ bị ký giả ra sức truy đuổi, hắn đứng thờ ơ lạnh nhạt ở nơi thật cao, nếu những thứ này đều không phải là tớ tận mắt nhìn thấy, tớ nên thuyết phục mình đã c.h.ế.t tâm với hắn như thế nào đây?"
"Nhưng. . . . . ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-407.html.]
Tần Mộ Mộ không ngừng nghẹn ngào.
"Đau như vậy, cậu chịu được sao?"
Chính mắt thấy được, bản thân đã trải qua, nỗi đau này, nếu phải né tránh thì đối với Phó Nhiễm sẽ đau gấp trăm lần gấp nghìn lần.
"Nhưng là không thể phủ nhận."
Phó Nhiễm đang cắn chặt hàm răng buông ra.
"Như vậy sau khi cơn đau qua đi, hết đau rồi mới có thể đứng dậy nhanh hơn."
Tần Mộ Mộ đưa tay ôm lấy Phó Nhiễm. "Tiểu Nhiễm."
"Hèn hạ. " Giọng nói Tống Chức khàn khàn.
"Trước kia gặp cô ta ở nhà cậu cũng biết cô ta không tốt đẹp gì, chớ để tớ gặp lại cô ta!"
Trong phòng truyền đến tiếng trẻ con khóc, Nam Bình ôm đứa bé ra ngoài đi tới bên cạnh Tống Chức.
"Sao lại khóc thành ra như vậy? Em vẫn chưa hết tháng phải kiêng cữ đâu, khóc hư mắt thì phải làm sao?"
Tống Chức cẩn thận đón lấy bảo bối.
"Bì Bì không khóc nha, ngoan."
Phó Nhiễm thấy con gái Tống Chức, mới chỉ lớn hơn một chút, tóc đen nhánh, ánh mắt long lanh, da cũng tốt, hai tay nắm chặt thành hai quả đ.ấ.m đặt xuôi ở bên người, từng đoạn thịt trên người v là củ sen.
Nam Bình hỏi. "Phải pha sữa bột sao?"
"Không cần." Tống Chức ý bảo anh đi phòng bếp.
"Còn chưa có ăn cái gì đâu, anh đi nấu cơm thôi."
"Ừ."
Tống Chức vén áo lên, cởi bộ áo v.ú ra, gương mặt đứa nhỏ ở trước n.g.ự.c cô chuyển động, một hồi lâu sau mới há mồm, miệng ngậm chặt ra sức bú, nhìn dáng vẻ thật sự là rất đói, đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Bàn tay Phó Nhiễm không khỏi di chuyển hướng về bụng mình.
Ăn no xong Bì Bì cũng không ngủ ngay, Tống Chức để cho nó tựa vào trong khuỷu tay mình, một tay kia vỗ nhẹ sau lưng.
Phó Nhiễm tới gần đứa bé, cúi đầu là có thể nhìn thấy cặp mắt của đứa bé đang mở ra, mắt to rõ ràng, ánh mắt long lanh mà sáng ngời, một tay để trên bờ môi, trong miệng phát ra ngôn ngữ huyên thuyên chỉ có chính nó mới có thể hiểu nổi.
"Tớ ôm Bì Bì một chút."
Tống Chức đem con đưa cho Phó Nhiễm, tư thế của cô vụng về, đứa bé thân thể mềm nhũn, nằm ở trong khuỷu tay cô cảm thấy không thoải mái, Tống Chức sửa tư thế cho cô.
"Tay trái hơi cao một chút, mới uống sữa xong, có thể sẽ ói."
Hai chân Bì Bì hơi vén lên, Tống Chức nín khóc mỉm cười.
"Lúc nào nó cũng thích như vậy, ngủ cũng thế."
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.