Trong lòng Phó Nhiễm thấy khó chịu cùng khổ sở . Xèo Xèo, là bảo bảo hạnh phúc ?"
"Dĩ nhiên."
Tống Chức cầm khăn lên lau nước miếng cho Bì Bì.
"Mặc dù mỗi đêm đều ngủ ngon, nhiều chuyện lo, nhưng trong lòng cảm thấy phong phú, cảm giác thể bất cứ chuyện gì vì nó."
Phó Nhiễm cảm giác đứa bé trong tay giống như nặng hơn một chút, cô đưa chiếc ngón trỏ cho Bì Bì, để mặc cho nó cầm, cảm giác mềm mại dám Phó Nhiễm đụng chạm, một sinh mạng nhỏ cho cô cảm thấy những rung động lạ.
Phó Nhiễm cùng Tần Mộ Mộ ở nhà Tống Chức ăn cơm, điện thoại trong túi xách mười mấy thông báo cuộc gọi nhỡ của Phạm Nhàn.
Sau khi Phó Nhiễm thấy thì gọi ngay lập tức, cũng trong nhà đừng quá lo lắng.
Sau khi ăn xong, Tống Chức dọn giường cho Phó Nhiễm , thật thì cô ngủ , nhưng trong mệt mỏi khủng khiếp, Phó Nhiễm nghiêng ở giường, chiếc giường nhỏ của bảo bối dựa bên giường lớn, bên trong gian phòng tràn đầy mùi sữa thơm của bé, Phó Nhiễm áp mặt chiếc gối đầu, ánh mắt đứa bé đang ngủ say bên trong giường nhỏ chằm chằm.
Tống Chức đang ở bên cạnh nhỏ giọng chuyện với Tần Mộ Mộ, trong tay sắp xếp y phục của bảo bảo.
Không khí yên tĩnh, nước mắt Phó Nhiễm im lặng trôi từng giọt ở chiếc gối, cô tiếng, cố gắng cắn răng chịu đựng.
Hô hấp của Bì Bì đều đều, da bụng nhỏ phập phồng từng cái một, thỉnh thoảng còn thể bật một , từ lúc cầm tờ kết quả buổi sáng cho đến bây giờ Phó Nhiễm cũng bình tĩnh trở , lúc cô bóp nát đó vứt xuống bên chân, cũng nghĩ tới là sẽ nào đó nhặt lên .
Đột nhiên bên ngoài một tiếng vang thật lớn, Tống Chức buông trong tay lên đóng cửa sổ.
"Thời tiết đổi liền đổi ngay, dự báo thời tiết trận mưa."
Sau khi hôn lễ kết thúc, đưa vợ chồng Vưu gia về nhà xong, Vưu Ứng Nhụy theo Minh Thành Hữu tới Minh gia, Lý Vận Linh để cho bọn họ lên thắp hương cho Minh Vân Phong , tùy ý dặn dò mấy câu đó cũng tiện quấy rầy đêm tân hôn của bọn họ.
"Hôm nay cũng mệt mỏi, mau nghỉ ngơi thôi."
Vưu Ứng Nhụy theo Minh Thành Hữu tới gian phòng ở lầu hai, bọn họ theo ý của Lý Vận Linh là lấy một căn phòng ở Minh gia phòng cưới, cô thấp thỏm trong phòng ngủ, Minh Thành Hữu tháo cà vạt tùy ý để sang một bên, bước chân ngừng tới hướng tủ rượu.
Vưu Ứng Nhụy im lặng ở bên giường, thấy Minh Thành Hữu ở bên ngoài ban công một hồi lâu thấy động tĩnh gì, cô nhẹ nhàng tới.
"Thành Hữu."
Minh Thành Hữu đang kẹp điếu thuốc bên tay trái, tay cầm một ly rượu đỏ, thể khẽ nghiêng bên ngoài lan can, tiếng gọi, gương mặt tuấn tú cô chằm chằm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-408.html.]
Vưu Ứng Nhụy nghĩ sẽ chằm chằm đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, cô cố gắng xốc lên tinh thần.
"Thành Hữu, tắm thôi."
Minh Thành Hữu hít điếu t.h.u.ố.c lá một , ánh mắt xuyên qua làn khói mờ ảo hướng cô.
Vưu Ứng Nhụy lúng túng siết chặt vạt áo.
"Vậy em ."
Cô xoay tiến phòng tắm cũng giống như chạy trốn, một ngày xã giao nên vô cùng mệt mỏi, Vưu Ứng Nhụy cho tnh dầu trong bồn tắm, ngâm trong nước ấm, tắm xong mặc áo choàng tắm ngoài, thấy Minh Thành Hữu vẫn còn ở ban công.
Dưới bầu trời, những hạt mưa to bằng hạt đậu đang rơi, rơi thấy vô cùng đau nhức, từng tia chớp cho thấy sợ hãi như xé từng vết thương dữ tợn trong trời đêm, một tiếng vang thật lớn, tòa biệt thự như chấn động, ánh đèn đỉnh đầu giống như đang chuyển động dữ dội, Vưu Ứng Nhụy sợ hãi rùng , Minh Thành Hữu mặc một bộ quần áo màu trắng ẩn trong bóng đêm thê lương.
Hình ảnh như , cho cô nhớ tới quỷ Satan khát máu, Vưu Ứng Nhụy thấy dâng lên vẻ lạnh lẽo, giống như rơi một hang động đáy, cô thấy đàn ông từ từ xoay , thể thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng khuất trong bóng tối, nửa Minh Thành Hữu nước mưa cho ướt nhẹp.
Đôi chân thon dài từng bước một tiến gian phòng, Vưu Ứng Nhụy kìm nỗi sợ hãi, cô ngược trở đến giường, thấy từng chuỗi dấu chân mang theo nước đọng tới mặt cô.
Hai chóp mũi của hai gần như là áp sát , nét mặt của Minh Thành Hữu ở ánh đèn càng tăng thêm vẻ u ám bình thường, khóe miệng Vưu Ứng Nhụy run rẩy.
"Thành, Thành Hữu?"
"Ứng Nhụy, em vui ?"
Hàm răng cô va kịch liệt.
"Em, em vui."
Đột nhiên Minh Thành Hữu đưa một tay đẩy Vưu Ứng Nhụy ngã ở giường, lấy bộ dáng ngạo nghễ liếc cô ở giữa giường lớn, khóe miệng khẽ nhếch lên, nụ khác lạnh run.
"Vưu Ứng Nhụy, đây là con đường do em chọn, nếu ngày rơi địa ngục, nhất định sẽ kéo em theo đệm lưng."
"
Vưu Ứng Nhụy sợ tới mức lên thành tiếng, hai tay chống bên cạnh cô.
Vưu Ứng Nhụy ngăn giọng thét chói tai. "A ——"
Minh Thành Hữu nhanh nhẹn lấy chiếc gối đầu ở bên cạnh, hai tay nắm chặt hai bên liều lĩnh đè mặt của Vưu Ứng Nhụy xuống.