Chợt hô hấp tước đoạt, Vưu Ứng Nhụy rõ là đang xảy chuyện gì, cô sợ hãi đưa hai tay, giãy giụa theo bản năng, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, đó cảm giác một cũng hít .
Cảm giác hít thở thông ró ràng cô bật tiếng từ trong gối bên ngoài, cặp chân Minh Thành Hữu sức đè xuống, Lý Vận Linh ở lầu tiếng thét chói tai cũng cảm thấy cái gì đúng, với tấm hình của Minh Vân Phong.
"Ông mau để cho Thành Hữu tĩnh tâm , bây giờ chỉ thể dựa đứa con trai , hi vọng nó thể cùng Nhuỵ Nhuỵ nhanh chóng sinh cháu trai để nối dõi tông đường cho Minh gia chúng ."
"Thành Hữu......"
Càng ngày âm thanh của Vưu Ứng Nhụy càng mơ hồ rõ, đôi mắt đàn ông u ám thấy tóc tai cô xốc xếch, giống như một loại rong rêu quấn quanh cổ, cảm giác như thế nữa, cô rũ hai tay xuống bên vô lực, nhanh chóng cứng đờ phía giường.
lúc đó Minh Thành Hữu thu tay , đem gối ném đầu giường, nghiêng phịch xuống bên cạnh
Tưởng rằng cái mạng sẽ ở trong tay Minh Thành Hữu, Vưu Ứng Nhụy thể hô hấp trở laị, đem hết sức lực bò lên đầu giường, đôi tay cô níu cổ áo, đôi mắt đỏ bừngnghẹn ngào, tóc nước mắt dính chặt mặt, đôi mắt lộ sự hoảng sợ đàn ông đang ngửa chằm chằm.
Đôi mắt Minh Thành Hữu nhắm chặt, nơi khóe mắt hở một chút nào.
Vưu Ứng Nhụy ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối thảm thiết, nhưng cũng dám lớn tiếng, đôi mắt Minh Thành Hữu từ từ mở , thấy hình ảnh ở ánh đèn mang phong cách Châu Âu từ từ rõ ràng, đưa một tay chống lên nửa , Vưu Ứng Nhụy sợ tới mức run lên, càng phát hướng đầu giường co .
Minh Thành Hữu cong chân trái lên đặt ở mép giường, ánh mắt sang hướng Vưu Ứng Nhụy, cô thể che giấu nỗi sợ hãi trong ánh mắt, Minh Thành Hữu vươn tay trái đặt lên đùi cô.
"Không cần!"
Vưu Ứng Nhụy lắc đầu, mới như cô sợ ít.
Gương mặt tuấn tú của Minh Thành Hữu thể là vô cùng tuyệt mỹ ở ánh đèn đầu giường bao phủ xuống càng phát phát vẻ mê hoặc, khẽ nhếch khóe miệng lên thành một vòng cung.
"Ứng Nhụy."
Vưu Ứng Nhụy cắn môi, che giấu nghẹn ngào nơi cổ họng.
"Vừa cũng chỉ là chỉ đùa với em thôi."
Hắn nghiêng sang, bàn tay kéo lấy tay cô, lòng bàn tay Vưu Ứng Nhụy lạnh như băng, chạm , trong nháy mắt, cánh tay rụt về phía .
Vưu Ứng Nhụy kịp chạm đến đáy mắt đàn ông, chỉ là một màu âm u, cô thể thấu ch
"Thành Hữu, đừng như , thật sự em sợ."
Ngón tay cái Minh Thành Hữu nắm nắm mu bàn tay cô, bộ móng tay sơn sửa tỉ mỉ là từ nước ngoài đồng bộ với bộ lễ phục cùng đồ trang sức, mỗi bóp qua một chỗ, mu bàn tay Vưu Ứng Nhụy liền hiện một màu trắng bệch, cô dám mở miệng, căng lên, chỉ sợ Minh Thành Hữu tiếp một nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-409.html.]
"Em đừng sợ."
Minh Thành Hữu ngẩng đầu lên hướng sang Vưu Ứng Nhụy yếu ớt.
"Biết tại như ?"
Cô cuộn tay , lắc lắc đầu ."Không ."
"Mới rồ cũng chỉ là dọa em một chút mà thôi, Ứng Nhụy, em ở bên cạnhanh, tất nhiên là sẽ đem tất cả những thứ nhất tới cho em, hai năm , cũng chỉ em cùng với vượt qua."
Vưu Ứng Nhụy , lo lắng trong lòng từ từ buông lỏng, cô đưa tay trở về cầm tay Minh Thành Hữu.
"Thành Hữu, mới nãy, . . . . . ."
Chẳng lẽ, chỉ là cảm giác của cô?
Vẻ hung ác dùng sức như , cô bao giờ thấy qua, thậm chí cô còn loại ảo giác, thật sự là cho cô chết.
Minh Thành Hữu tràn đầy ý , ánh mắt ấm áp, lúc Vưu Ứng Nhụy mới thật sự tin tưởng là Minh Thành Hữu đùa giỡn với cô, đột nhiên tăng thêm lực nắm tay cô, bàn tay hất ngón tay Vưu Ứng Nhụy nhanh.
"Thành Hữu, ?" Cô kinh ngạc, chút .
"Anh nhắc nhở qua em mười , ngoan ngoãn giả ngây ngô, thứ mà em tự nhiên cũng sẽ cho em. "
Thần sắc Minh Thành Hữu đổi chăm chú về phía Vưu Ứng Nhụy.
" em cố tình , nhất định chút chuyện lanh chanh, ở hôn lễ, hoa cô dâu là em cố ý ném về phía Phó Nhiễm chứ?"
Đề tài xoay chuyển quá nhanh, thể chống đỡ, sắc mặt Vưu Ứng Nhụy cũng chút sợ hãi nhanh chóng lấy vẻ tự nhiên.
"Em hiểu ý gì, em nghĩ tới Phó Nhiễm sẽ đến hôn lễ."
Ánh mắt Minh Thành Hữu chăm chú cô sợ hãi.
"Vương Nhứ Đình sớm với em là hoa cô dâu trong tay em, em cố hết sức ném ngoài, cho ai đây?"
Khóe miệng Vưu Ứng Nhụy nhếch lên.
"Thành Hữu, tin em?"