Khoé miệng vô thức nâng nên, Tiêu quản gia thật sự chỉ là gọi bọn họ xuống ăn sáng, Minh Thành Hữu như , càng tỏ dáng vẻ như nhận chuyện đó.
Ba lượt xuống lầu, các món ăn sáng phong phú đặt bàn ăn, Lý Vận Linh đang múc cháo, Vưu Ứng Nhuỵ ngoan ngoãn tới .
"Con giúp ."
"Ngồi ."
Lý Vận Linh ý bảo Vưu Ứng Nhuỵ ở bên cạnh.
Đem miếng bánh mì nướng xong đẩy tới mặt Vưu Ứng Nhuỵ, Lý Vận Linh mỉm thần sắc của cô.
"Tối hôm qua ngủ ngon chứ? Trông hốc hác như ."
Vưu Ứng Nhuỵ lúng túng nên trả lời như thế nào, Minh Thành Hữu xen .
"Mẹ, tối nay bọn con sẽ trở Trung Cảnh Hào Đình."
Lý Vận Linh tức giận, phết mứt hoa quả lên miếng bánh mì.
"Ta rõ các trẻ tuổi gian riêng, chê ở đây cản trở đúng ?"
"Mẹ."
Giọng Vưu Ứng Nhuỵ mang thêm mấy phần nũng nịu.
"Sao thể chứ, con ước ở bên cạnh , mỗi ngày còn nhiều món ngon như ."
Lý Vận Linh cầm mu bàn tay Vưu Ứng Nhuỵ vỗ nhẹ nhẹ.
"Đều là lời suông, hai đứa mau để cho ôm cháu nội mới là chuyện xác đáng, con cùng Thành Hữu cũng trưởng thành , mấy đứa bằng tuổi nó con thể chạy ."
"Mẹ."
Minh Thành Hữu kiên nhẫn ngắt lời bà.
"Hiện tại con nghĩ tới chuyện như ."
"Thành Hữu, con cũng 27 tuổi ."
Lý Vận Linh , cơn tức giận bắt đầu bốc lên.
"Việc khác thể mặc cho con bậy, duy chỉ chuyện đứa nhỏ là , Minh gia chúng chỉ con là con trai độc nhất, đem hi vọng đặt con thì còn thể trông cậy nào chứ?"
Minh Thành Hữu uống hai muỗng cháo, đang ăn bởi vì mấy câu của Lý Vận Linh mà còn chút hứng thú nào hết.
"Không là còn Lão đại và lão Nhị ? Mẹ bồng cháu thì để bọn họ sinh cho ."
Động tác đang cầm cái thìa lên của Vưu Ứng Nhụy dừng , ngẩng đầu lên quả nhiên là trông thấy sắc mặt Lý Vận Linh chợt đổi, cô vội vàng mở miệng, Lý Vận Linh cũng ném đôi đũa trong tay xuống.
"Con cố tình tức c.h.ế.t ? Minh Vanh là con nuôi còn tính, con kéo Minh Tranh cái gì? Hắn là đứa con riêng, sẽ hương khói cho ?"
"Mẹ. . . . . ."
Vưu Ứng Nhụy thấy Lý Vận Linh giận ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-412.html.]
"Không là Thành Hữu ý
"Con chính là ý ."
Minh Thành Hữu lời Vưu Ứng Nhụy trong tai một chút nào.
"Mẹ, con thật với , con đứa bé."
Vưu Ứng Nhụy chấn động, sẽ nghĩ đến Minh Thành Hữu thể lời như thế, nét mặt cô đầy kinh ngạc, ngẩng đầu lên thấy Minh Thành Hữu dậy.
"Thành Hữu?"
Khóe miệng Lý Vận Linh khẽ run rẩy.
"Con lặp nữa?"
"Như , với các …"
Minh Thành Hữu dùng chân đá văng chiếc ghế .
"Con khả năng đứa bé."
Vưu Ứng Nhụy trợn tròn mắt, ánh mắt kịp chạm đến ánh sáng ở đầu chiếc dây lưng của , Minh Thành Hữu để ý tới sắc mặt Lý Vận Linh đang xanh mét, hất tay rời , Vưu Ứng Nhụy đưa đôi tay che mặt thút thít.
Lý Vận Linh đẩy bát đũa , còn ăn nữa.
Tiêu quản gia im tại bên cạnh, Lý Vận Linh trầm giọng sang với Vưu Ứng Nhụy.
"Khóc ích lợi gì? Từ đến giờ Thành Hữu là một hai, con suy nghĩ một chút thế nào buộc trái tim của nó ."
Vưu Ứng Nhụy tiếng gầm rú của chiếc xe thể thao từ bên ngoài truyền đến, tầm mắt Lý Vận Linh vẫn đặt tại đuôi chiếc xe gào thét ngoài, bà đau đầu dùng tay đè
"Thật là để cho bớt lo."
Tiêu quản gia múc chén cháo cho bà nữa.
"Con cái cũng phúc của con cái, phu nhân cũng đừng quá lo lắng."
Lý Vận Linh nghiêng mặt sang Vưu Ứng Nhụy, lắc đầu một cái, đẩy chén cháo Tiêu quản gia đưa tới .
"Ta ăn, theo vườn thôi."
Hai một một khỏi phòng khách, để một Vưu Ứng Nhụy ở bàn ăn.
Lúc Phạm Nhàn thức dậy, tới gian phòng của Phó Nhiễm theo như thường lệ, thấy chăn của cô gấp gọn gàng đặt ở trong giường, cửa sổ mở , sáng sớm ánh mặt trời đầu tiên mang theo mùi thơm ngát của hương vị bùn đất cơn mưa lùa bên trong nhà, Phạm Nhàn xung quanh.
"Tiểu Nhiễm?"
Vào phòng tắm tìm xong ngoài, nét mặt Phạm Nhàn khỏi lo lắng, xoay kéo cửa phòng , đó xuống lầu.
Má Trần ở bên trong phòng ăn, Phạm Nhàn mặc đồ ngủ lên phía .
"Má Trần, thấy tiểu thư ?"
"Ở trong phòng bếp đấy."