Gánh nặng trong lòng Phạm Nhàn liền trút bỏ, tới cửa phòng bếp, quả nhiên là trông thấy Phó Nhiễm đang chuẩn bữa ăn sáng, sữa đậu nành mới cùng sữa tươi, còn bánh bao mới lò, cùng với cháo trứng muối thịt nạc trong nồi nấu chín.
Bà tới lưng
"Tiểu Nhiễm, điểm tâm chuẩn xong ?"
Phó Nhiễm tóc buộc ở gáy, tinh thần vẻ phấn chấn lên nhiều.
"Mẹ, y phục xuống là ."
Phạm Nhàn lên lầu, lúc xuống cùng Phó Tụng Đình quả nhiên là trông thấy điểm tâm đặt ở bàn, Phó Nhiễm đem cháo bưng cho hai .
"Tiểu Nhiễm, nhiều ngủ nhiều hơn một chút?"
Giọng Phó Tụng Đình nhẹ nhàng.
"Tối hôm qua nghỉ ngơi sớm, hôm nay mở mắt cảm giác tinh thần ."
Phạm Nhàn vui mừng, mỉm nhận lấy chén cháo.
"Ta xem tinh thần con cũng thật ."
Phó Nhiễm ở bên cạnh Phạm Nhàn, Phạm Nhàn lấy ổ bánh bao, phết bơ đó đưa cho cô, Phó Nhiễm ngửi thấy mùi vị thiếu chút nữa là nôn , cô cố nén khó chịu, trong miệng toát vị chua.
"Mẹ, con ăn chút cháo là ."
Phạm Nhàn chút bất ngờ.
"Bình thường là con thích ăn ?"
"Gần đây khẩu vị , ăn cháo muối."
Phó Nhiễm xong, trong cổ họng khó chịu một hồi, cô che miệng nôn khan.
"Sao
Phạm Nhàn lo lắng đến mức bỏ miếng bánh bao trong tay xuống.
Phó Nhiễm xua tay, cầm lấy cốc sữa tươi bên cạnh lên uống hai ngụm.
"Không việc gì, đầy trong dày, ngửi mùi vị liền thấy khó chịu."
"Vậy chớ nên ăn nhiều dầu mỡ là ."
Nét mặt Phó Tụng Đình ân cần, lấy cái khay bên tay cô .
Trong lòng Phạm Nhàn vẫn khỏi lo lắng, ánh mắt bà lộ vẻ do dự, thậm chí một linh cảm .
"Tiểu Nhiễm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-413.html.]
Bà cầm lấy mu bàn tay Phó Nhiễm.
"Không chứ?"
Phó Nhiễm khỏi hốt hoảng, nước mắt thiếu chút nữa rơi .
"Mẹ, thật sự con việc gì."
Tùy ý ăn vài miếng cháo, Phó Nhiễm lên lầu quần áo xong cửa, hôn lễ của Minh Thành Hữu ầm ĩ thành như , cô cũng thể trốn tránh mãi, cô vẫn như bình thường, như quan tâm tới, trừ việc để đứa bé trong cơ thể , một bước chân cô mạnh mẽ bước khỏi nơi dối trá mang nỗi đau cho cô.
Đến FU, mới đầu Phó Nhiễm còn lo lắng sẽ ký giả ngăn ở cửa , cô tiến phòng việc, máy tính nhưng vẫn là cách nào tập trung , những thứ đồ của Minh Thành Hữu vẫn còn ở trong phòng việc của cô, Phó Nhiễm tìm mấy vũ sư, đem bàn cùng mấy món đồ mang phòng họp.
Cả ngày sắp trôi qua mà cô tâm tư để việc, Phó Nhiễm ở ghế sofa một lúc, thì chút nghẹt mũi, vô thức khỏi phòng việc chuẩn về nhà, nghĩ là sẽ gặp Minh Tranh ở lầu.
Tất cả giống như trở về hơn hai năm , khi đó cô cũng giống như hiện tại, dư luận thi mổ xẻ, bọn họ cũng kiêng dè gì cả.
tâm tình của Phó Nhiễm bây giờ, rõ ràng là bất đồng.
Minh Tranh tiến tới. "Đi, dẫn em ăn một bữa ngon."
" ăn."
"Vậy em gì?"
Phó Nhiễm Minh Tranh, hai cô chật vật nhất đều là Minh Tranh kịp thời xuất hiện, mở cửa xe ghế lái phụ .
"Đi thôi, mang em hóng gió."
Phó Nhiễm chút do dự lên xe của Minh Tranh, sớm như mà về nhà cũng chỉ là sẽ suy nghĩ lung tung.
Cô thắt dây an . "Đi ?"
Một tay Minh Tranh điều khiển tay lái.
"Chẳng mục đích, lái đến thì tính thôi."
Xe nhanh ẩn trong làn đường, Phó Nhiễm gối đầu hướng thành ghế, lên xe mở miệng thêm một câu.
Dòng xe chạy tới chỗ đèn xanh đèn đỏ, Minh Tranh tăng tốc định vọt qua, nhưng nghĩ là xe mặt quá chậm, đèn vàng đó là sang đèn đỏ, thể chờ 90 giây.
Phó Nhiễm thấy nét mặt nén tức giận, khóe miệng khỏi nhếch lên. "Ca ca, tính khí vẫn như ."
Cô xong câu đó, ng bên tai tiếng gầm rú truyền đến, Phó Nhiễm nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy một chiếc xe thể thao mui trần dừng ở làn đường bên cạnh, đàn ông mang chiếc kính râm màu đen, ánh mắt sang Phó Nhiễm cùng Minh Tranh băn khoăn.
Ngón tay Minh Thành Hữu gõ nhẹ tay lái, bởi vì màu sắc của mắt kính, Phó Nhiễm cũng thể tới đáy mắt , chỉ theo thái độ của Minh Thành Hữu, trừ vẻ lạnh lùng bên ngoài, giống như tìm một từ nào khác thể hình dung.
Xe mặt truyền đến tiếng phát động động cơ, ánh mắt Minh Thành Hữu lướt qua hai , cực kỳ tự nhiên mà lạnh nhạt về phía , Phó Nhiễm cảm thấy trong lòng từng đợt đau nhói, cô bộ như đàn ông , thu hồi tầm mắt.
Đèn xanh thông đường, Minh Thành Hữu lái xe lên phía chạy nhanh như bay theo, Minh Tranh cố ý để tốc độ chậm , khiến bóng xe dần dần biến mất trong tầm mắt Phó Nhiễm.