Ăn hai miếng cơm tối, Phó Nhiễm đẩy chiếc ghế , mới tới cửa cầu thang, đồ mới ăn ói bộ bên chân.
Phạm Nhàn gọi má Trần tới nhanh chóng dọn dẹp, bà theo lưng Phó Nhiễm gian phòng, Phó Nhiễm rửa mặt ngoài, Phạm Nhàn ở mép giường, ánh mắt bóng dáng đến gần của cô chằm chằm.
"Tiểu Nhiễm, đừng giấu diếm, thật sự chờ bụng lớn ?"
Phó Nhiễm còn phủ nhận nữa, cô chầm chậm tới bên cạnh Phạm Nhàn, Phạm Nhàn kéo tay của cô để cho cô ở bên cạnh.
"Mẹ."
"Bao giờ?"
Phó Nhiễm rũ tầm mắt xuống, chóp mũi ngừng chua xót, ánh mắt mơ hồ.
"Hơn hai tháng."
Giọng khàn khàn, giống như là mới
Phạm Nhàn bùi ngùi thở dài, sắc mặt trầm xuống, một hồi lâu gì.
Phó Nhiễm đưa tay áp hướng bụng.
"Tiểu Nhiễm, thể giữ đứa bé ."
Động tác xoa xoa bụng của Phó Nhiễm cứng đờ ngay lập tức, cô nghĩ kỹ vấn đề , nên khi từ trong miệng khác thể giữ như , trong lòng cô hình thành ý thức bảo vệ mãnh liệt.
"Mẹ?"
"Tiểu Nhiễm, con nghĩ ? Con thể cho nó một gia đình chỉnh, bây giờ Minh Thành Hữu là gia đình, chúng thể như ."
"Mẹ."
Giọng Phó Nhiễm cương quyết.
"Con vẫn còn liên quan tới ."
Phạm Nhàn nắm c.h.ặ.t t.a.y của cô con gái.
"Vậy thì càng thể giữ , nó sinh chỉ thể coi là một đứa con riêng, con ? Con nhẫn tâm để cho nó khác mắng chửi ?"
Phó Nhiễm mệt mỏi áp má hướng đầu giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-421.html.]
"Mẹ, đây chính là băn khoăn lớn nhất của con."
Thấy cuối cùng Phó Nhiễm cũng đến nỗi mê , giọng Phạm Nhàn cũng dịu một chút.
"Con Minh Tranh , là ví dụ nhất bên cạnh con, Tiểu Nhiễm, ngàn vạn con cũng thể hồ đồ
Nước mắt Phó Nhiễm tuôn khỏi hốc mắt, giọng mang theo đau khổ thể nên lời.
" bảo con bỏ nó, con bỏ ? Nó là đứa bé của con, quan hệ cùng Minh Thành Hữu, về nó cũng sẽ theo con, , để tự con quyết định ."
"Không ."
Phạm Nhàn tỏ thái độ kiên quyết.
"Gia đình tầm thường còn thể chuyện như xảy , huống chi là gia đình của chúng ? Tiểu Nhiễm, bên ngoài bao nhiêu đôi mắt con chằm chằm, đến lúc đó bụng của con lớn, lời đồn đại thể dìm c.h.ế.t con, chúng chỉ một con, con để cho và cha con nên thế nào?"
Phó Nhiễm đưa tay che mặt, Phạm Nhàn ép cô nữa.
"Tóm , đứa bé nhất định là thể giữ, cha con mà cũng là ý . Huống chi con còn cuộc sống của , vẫn là đứa bé nữa, nhưng nếu con giữ nó, nửa đời của con thể phá hủy."
Phó Nhiễm dựa lưng vách tường, những lời cô đều hiểu, cũng sớm suy tính đến, liệu còn biện pháp gì khác đây?
Cô hạ quyết tâm, bỏ , , .
Đứa bé ở trong bụng của cô, liên kết chặt chẽ cùng cô thành một bản thể, nhưng nếu tách , nghĩa là lấy nửa cái mạng của cô .
Phạm Nhàn đặt tay vai Phó Nhiễm, tâm tình định một chút.
"Tiểu Nhiễm, đau nhưng mà cũng chỉ là nhất thời , bây giờ hơn hai tháng, nếu như con còn cố ý khăng khăng như , khổ sở chịu đựng sẽ là cả đời." ngẩng đầu lên, mặt vẫn còn đầy nước mắt.
"Thế giới rộng lớn như , tại thể giữ một đứa bé chứ?"
Phạm Nhàn hỏi ngược , bà cũng ánh mắt bi thương của cô ngấm trong lòng vô cùng khổ sở.
"Tiểu Nhiễm, nếu nó là đứa con hợp pháp danh chính ngôn thuận, tất cả sẽ xúm xít mong đợi cũng như chào đón và chúc phúc cho nó, nhưng nó , thế của nó sẽ là những thứ ràng buộc mà cả đời nó cũng cách nào thoát khỏi, con hiểu ?"
Phó Nhiễm khác nào lâm bên trong một ngõ cụt, suy nghĩ của cô ngừng ở nơi nào đó .
" cũng chỉ bởi vì một phận, con thể tàn nhẫn tước đoạt quyền lợi sinh tồn của nó ? Mẹ, đứa bé là vô tội, giống như lúc đầu con ở trong bụng , mặc dù con phiêu bạt ở bên ngoài hai mươi năm, mặc dù hai mươi năm kêu khác là cha , nhưng tình m.á.u mủ giữa con và thì dù là bất cứ kẻ nào cũng tước đoạt ."
Phạm Nhàn , còn nhịn nước mắt nữa, bà đưa mu bàn tay lau nước mắt.