"Bởi vì khi còn bé một chút tình thương của , mặc dù là con riêng, nhưng rốt cuộc cũng là con trai ruột của ông ."
Một câu hung ác đánh tới chỗ đau của Phó Nhiễm.
"Lời hôm nay của , cho thật bất ngờ."
"Đây là lựa chọn nhất, đối với em, đối với , đối với đứa bé, cũng với cả Phó gia."
Minh Tranh rõ về mối quan hệ với cô.
"Lại , sớm muộn gì em cũng kết hôn, Tiểu Nhiễm, chúng bỏ qua quá nhiều thời gian ."
Thật thì đến nay Phó Nhiễm vẫn rõ tình cảm của Minh Tranh đối với cô, cũng bao giờ qua, nếu như là đường đột hai chữ kết hôn, thậm chí Phó Nhiễm sẽ cảm thấy là từ tới giờ Minh Tranh chỉ chăm sóc cô giống như chăm sóc em gái.
"Em cứ suy nghĩ kỹ , sẽ chờ em trả lời."
Phạm Nhàn thấy Minh Tranh lên, bà từ phòng bếp , nhẹ nhàng ngoài.
"Ngồi chút nữa , ăn cơm trưa ."
"Không ạ." Minh Tranh nhẹ nhàng trả lời. "Công t cháu còn việc bận."
Phạm Nhàn đưa Minh Tranh cửa, khi trở về thấy Phó Nhiễm vẫn yên tại chỗ, bà tới.
"Tiểu Nhiễm, con nên nghĩ quá nhiều về ý kiến của Minh Tranh."
"Mẹ đều ?"
"Mẹ vẫn là tôn trọng sự lựa chọn của con, dù hôn nhân cũng trò đùa."
Trong lòng Phó Nhiễm hỗn loạn.
"Mẹ để con suy nghĩ thêm mấy ngày nữa ?"
Từ lúc cô gặp chuyện cho tới bây giờ cũng luôn tỉnh táo, rườm rà, nhưng liên quan đến một mạng , cô thể trở nên sợ hãi tất cả thứ.
Lúc Vương Nhứ Đình gọi điện thoại cho Vưu Ứng Nhụy thì cô đang , Vương Nhứ Đình mắng luôn là lúc nào mà cô còn tâm tư .
Sau khi xong Vưu Ứng Nhụy vội vàng trở xe.
"Tớ cũng nóng lòng như , cũng biện pháp khác, đứa bé ở trong bụng tớ."
"Vậy chờ tới khi cho dì ghẻ thôi."
Vưu Ứng Nhụy cảm thấy chút may mắn.
"Thật thì cũng chắc chắn, Thành Hữu thích đứa bé."
"Cậu thật ngu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-423.html.]
Vương Nhứ Đình thẳng chỗ"Đây là vấn đề thích , là nếu nó thật sự tồn tại, mấy ngày nay tớ đều chú ý đến Phó Nhiễm, vẻ như cô thật sự sinh đứa bé. Dù cũng là m.á.u mủ ruột thịt của Tam Thiếu, thể mặc kệ ? Còn chồng của nữa, ngày ngày la hét bắt mau chóng sinh con, chuyện nếu bà , tớ xem còn mạnh miệng như thế nào!"
Vưu Ứng Nhụy cũng ý thức tính nghiêm trọng của chuyện .
"Vậy tớ nên gì đây?"
"Giống như , đứa bé ở trong bụng Phó Nhiễm, biện pháp duy nhất là cho chính cô tự phá bỏ. Cậu cứ cho cô rõ ràng, đừng vọng tưởng là thể dùng đứa bé để tái hợp, cắt đứt suy nghĩ của cô , hoặc là như . . . . . ."
Vương Nhứ Đình hạ thấp giọng, ở đầu điện thoại bên một câu.
Phó Nhiễm lái xe khỏi cửa nhà, Vưu Ứng Nhụy trải qua chuyện đó dám Phó gia nữa, cô đem xe dừng ở bên ngoài cách 500m, thấy xe của Phó Nhiễm ngoài, cô đánh tay lái, Phó Nhiễm nhanh chóng phanh gấp nhưng vẫn thiếu chút nữa là đụng đuôi xe của Vưu Ứng Nhụy.
Vưu Ứng Nhụy nhanh chóng xuống xe, nhanh chóng tới bên cạnh xe Phó Nhiễm.
" chuyện cùng cô.’’
" với cô gì để ."
Ánh mắt Phó Nhiễm thẳng, chăm chú về phía .
Vưu Ứng Nhụy ngẩng đầu về hướng Phó gia, ngôi nhà , cô khó thể trở về nữa , cô rõ.
" Phó Nhiễm, đừng tưởng rằng thật sự hiểu tâm tư của cô, buổi lễ kết hôn của , cô náo loạn như để cho ai xem? Còn nữa, cô mang thai chứ, vẫn còn hết hy vọng ?"
nghĩ tới là Vưu Ứng Nhụy sẽ chuyện .
" nghĩ như thế nào cũng liên quan tới cô."
"Sao quan hệ với ?"
Vưu Ứng Nhụy cửa sổ xe.
"Đứa bé cô mang thai là của chồng ."
"Đứa bé là của ."
Mặc dù Phó Nhiễm những lời là gượng ép, nhưng thật sự là cô còn liên quan một chút nào tới Minh Thành Hữu nữa.
"Cô hỏi chúng , là cùng Thành Hữu ?"
Vưu Ứng Nhụy khom lưng, ánh mắt thẳng mắt Phó Nhiễm.
Bàn tay cô xuôi ở bên khỏi nắm chặt .
" ý định cho , về phần cô, cứ giả câm giả điếc , các hạnh phúc của các , nhất là cả đời qua với ."
"Tốt cho một câu cả đời qua với ."
Lời của Vưu Ứng Nhụy mang vẻ châm chọc.
" giữa các một đứa bé, thật sự thể như lời cô ?"