Nơi cổ họng Minh Tranh căng lên, cuối cùng, tức giận trong lồng n.g.ự.c tích tụ lên cố gắng đè nén .
"Thật sự em nghĩ xong?"
Phó Nhiễm hít sâu một , giọng vẫn còn chút run run.
", thể sinh nó ."
La Văn Anh thấy rõ ràng khóe mắt Minh Tranh nâng lên sáng rỡ một chút ảm đạm xuống, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống, âm u.
"Ừ."
"Ca ca, cám ơn ."
Phó Nhiễm xong, cúp điện thoại.
Minh Tranh cầm điện thoại di động, đầu dây bên truyền đến một âm thanh kéo dài, trở về tập văn kiện, mãi thấy Minh Tranh mở miệng một câu.
Cô lừa dối một hồi lâu, bất đắc dĩ đóng tập văn kiện .
Làm còn thể tập trung một hàng chữ?
"Lão đại?"
La Văn Anh thử mở miệng thăm dò.
Minh Tranh hồn, lấy di động từ bên tai , xoay ghế trở đối mặt La Văn Anh nữa.
Thật thì sớm nên đoán , đứa nhỏ trong bụng Phó Nhiễm đều cùng là một đứa con riêng như , dù thế nào cũng bỏ , nhưng ngay cả quyền sống cũng là xa xỉ.
Minh Tranh lời của La Văn Anh, nghĩ đến tuổi thơ của , nghĩ đến phận vẫn còn đeo lưng hôm nay.
La Văn Anh thấy trong mắt của chợt lóe lên vẻ cô đơn, cô cũng chuyện, Minh Tranh ngẩng đầu lên thấy cô đang chằm chằm chớp mắt.
"Sao ?"
"Không gì."
Cô thấy mất hồn, liền đem lời trong miệng nuốt trở về.
Hắn đưa di động cầm trong lòng bàn tay xoay xoay, ánh mắt đặt tại nơi nào đó như điều suy nghĩ, một hồi lâu , đẩy chiếc ghế .
"Anh việc ngoài."
La Văn Anh chỉ gật đầu, thấy bóng dáng của Minh Tranh sải bước khỏi phòng việc.
Hắn gặp gỡ Phó Nhiễm, xưa nay luôn làLa Văn Anh khẽ cắn chặt môi, cảm giác chút đau đớn xuyên tới cổ họng.
Tiểu Chu đẩy cửa phòng việc .
"Eve, xuống ăn cơm ?"
La Văn Anh hề ăn nữa.
"Cô , mang cho tô mì vằn thắn là ."
"Lão đại ?"
Tiểu Chu lấm lét quanh.
" cho là hai cùng ăn cơm đấy."
Trong cổ họng La Văn Anh chút chua xót.
"Hắn việc gấp ngoài."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-427.html.]
Hắn vội vàng, bởi vì vĩnh viễn đang đợi , nhưng bao giờ đầu liếc , xem một chút xem, phía ở nơi rời ?
Minh Tranh lái xe thẳng tới phòng việc của Phó Nhiễm, cô còn ăn cơm trưa, lúc Minh Tranh phòng việc cô đang ở bàn việc ngủ trưa.
Không nghĩ tới là sẽ đến, Phó Nhiễm xoa cặp mắt cho tỉnh táo .
"Sao tới đây?"
"Ăn cơm ?"
"Không ."
Phó Nhiễm dậy,
" đói bụng."
"Đi ngoài ăn chút , cũng ăn đấy!"
Phó Nhiễm ngay cả bộ cũng lười biếng, Minh Tranh tới, thêm lời nào liền kéo cổ tay của cô.
Hai cũng xa lắm, tìm một quán ăn nhỏ ở gần FU.
Minh Tranh gọi mấy món ăn, tất cả đều là theo khẩu vị của Phó Nhiễm, cô chống gò má ngó ngoài cửa sổ.
"Thường xuyên ăn thể ? Nếu khó chịu, cứ ở nhà nghỉ ngơi."
Minh Tranh kêu nhân viên phục vụ lấy ly nước trắng cho Phó Nhiễm.
" suốt ngày ở nhà."
Minh Tranh ngả phía , tầm mắt chăm chú về phía gò má của Phó Nhiễm.
"Có thể cho , tại đột nhiên quyết định như ?"
Phó Nhiễm trầm mặc trong chốc lát, mới lên tiếng.
" cảm thấy đó sẽ là quyết định nhất đối với tất cả , huống chi nếu đoạn tuyệt với , còn giữ đứa bé của cái gì?"
Cô cố gắng thật nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vẫn là buồn bực khó chịu.
Minh Tranh tiếp tục tra hỏi nữa.
Sau khi món ăn mang lên đủ, cẩn thận gắp thức ăn, Phó Nhiễm lấy tay che miệng, Minh Tranh mang hết món ăn dầu mỡ đổi đến mặt .
"Tiểu Nhiễm, em định lúc nào thì bệnh viện?"
Bàn tay Phó Nhiễm cầm đũa ngừng .
"Hai ngày nữa."
Minh Tranh bưng chén nước lên uống, ánh mắt chăm chú về phía đỉnh đầu Phó Nhiễm.
"Anh cùng em."
Cô kinh ngạc ngẩng đầu.
"Cái gì?"
"Chuyện như , thể nào để cho một em đối mặt, Tiểu Nhiễm, còn giữ nguyên lời lúc , bất kể đứa nhỏ là giữ , là đề nghị kết hôn, hi vọng em thể khả năng suy nghĩ tới."
Lời của Minh Tranh hết sức chân thành kiên định, nhất thời Phó Nhiễm là nên trả lời như thế nào.
"Ca ca, cảm thấy hai chúng còn thể ?"
Minh Tranh múc một muỗng sò hầm cách thủy thả trong chén của Phó Nhiễm.
"Tiểu Nhiễm, vẫn luôn thích em, từ ban đầu lúc chia tay đến bây giờ, cho tới bây giờ cũng từng đổi."