Chóp mũi Phó Nhiễm chua xót, cô giơ bàn tay lên che miệng.
" Phiền ông mở cửa sổ xuống ?"
"Khí trời mở cửa sổ c.h.ế.t rét ?"
"Mở , say xe."
Lái xe , lúc mới gì đành đem cửa mở . Phó Nhiễm nhớ tới cảnh tượng lúc vợ chồng Vưu gia mang cô tới Phó gia, bọn họ mang cô gặp bố ruột. Cô ở đó ngoài tường cao đợi thật lâu mới thấy Phạm Nhàn lôi kéo tay Vưu Ứng Nhụy , Thẩm Tố Phân lau nước mắt kêu trong miệng Nhụy Nhụy.
Ngày đó, cô nhớ hết sức rõ ràng, Vưu Ứng Nhụy còn nhỏ tuổi ăn mặc y phục thật là , cô ôm lấy cánh tay Phạm Nhàn đang . Phó Tụng Đình ở phía bọn họ, sắc mặt cũng khó .
"Mẹ, , con rời , quan tâm con ?"
Phạm Nhàn giữ c.h.ặ.t t.a.y Phó Tụng Đình , bắt đầu cầu khẩn.
"Ông xã, đừng như , đừng cho Nhụy Nhụy ..."
Phó Nhiễm ở cửa lớn, Phó Tụng Đình nghiêm nghị .
"Chẳng lẽ bà ngay cả con gái của cũng cần?"
Phạm Nhàn như mềm lòng xuống, ngắm Vưu Ứnh Nhụy bên cạnh cầm chặt ở tay bà buông. Không thể nữa .
"Giữ Nhụy Nhụy , chúng nuôi nổi, hai đứa đều là con gái của , ai cũng thiên vị..."
Thẩm Tố Phân xông tới giữ chặt Vưu Ứng Nhụy, ngay cả chồng bà bên cạnh đều chạy tới hỗ trợ, cái cục diện thật sự là hỗn loạn...
Trong ký ức Phó Nhiễm vẫn còn như mới, cùng ngày đó cô mặc một bộ quần áo thể thao phản cảm, dáng cao gầy ở mái hiên hành lang, cô chằm chằm mũi chân của ngây ngốc. Bọn họ đều ở đó tranh đoạt một món mà bọn họ cho là bảo bối vô giá, cũng ai chú ý tới cô.
Phó Nhiễm nghĩ , cô cứ việc như xem, cứ việc giữ lấy bộ dáng dong dỏng cao đó. Nếu là bình thường, đây là tuyệt đối nếu ở trong đám đông một cái là thể nhận .
Vưu Ứng Nhụy vẫn mang , xe taxi vượt qua đầu đường, thấy đuôi xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-43.html.]
Phạm Nhàn ôm lấy Phó Tụng Đình thảm thiết, Phó Nhiễm lẳng lặng ở phía bọn họ, cô thấy Phó Tụng Đình ngẩng đầu . Cô chờ đợi lâu như , nhưng mãi vẫn thấy Phạm Nhàn đầu cô.
Gió lạnh sắc bén xâm nhập trong cơ thể con ấm áp như kích tình, Phó Nhiễm đẩy cửa xe xuống xe, rõ ràng cô thể cảm giác m.á.u đều lạnh như băng.
Cửa lớn Phó gia đóng chặt, khung cảnh bên trong vườn đèn âm u mà tịch mịch như đánh mặt con , từ đàng xa cũng đủ dọa .
Cánh cửa ...
Phó Nhiễm cầm song sắt cứng rắn, đến bây giờ cô mới hoài nghi, cánh cửa vì cô mở ?
Trên dường như lạnh đông cứng, đột nhiên, một giọt nước nóng hổi trượt từ khóe mắt, Phó Nhiễm trở tay kịp, vội vàng lấy tay lau, bất đắc dĩ càng lau càng nhiều, ngay cả trong miệng đều chỉ thấy nếm đến vị mặn của nước mắt. Cô giống bốn năm cũng như ở bên ngoài lan can, trong lòng luôn ước muốn một ngôi nhà ấm áp.
Phó Nhiễm co , bên cạnh là hoa tường vi từ đến nay là loại hoa cô rất thích. Cành hoa đong đưa bên tường ngoài, lờ mờ hắt từng đường ánh sáng thưa thớt. Phó Nhiễm che miệng ngồi xổm xuống, chân mềm nhũn, lưng chống đỡ là mặt tường lạnh tựa như băng.
Hôm , Minh Thành Hữu sảng khoái tinh thần trở Y Vân thủ phủ, Lý Vận Linh thấy một trở , nhíu mày hỏi.
"Tối hôm qua ? Tiểu Nhiễm ?"
"Mẹ, theo giúp cha con ngủ, sáng sớm tới đây cái gì?"
"Còn thiếu cợt nhả, Tiêu quản gia các ngươi biệt thự giữa sườn núi?"
"..."
"Vậy chỉ một con trở ?"
"Cô ấy mệt mỏi"
Minh Thành Hữu sải bước chân bên cạnh Lý Vận Linh, vén môi , trong lòng như nhẹ nhàng tự tại, khóe miệng dẫn ý thâm thúy.
"Cô cũng là , sẽ ngoan ngoãn trở về."
Minh Thành Hữu cân nhắc, y theo tính tình Phó Nhiễm, cô tình nguyện cũng thể ý nghĩ trong đầu là sẽ trở Phó gia. Hắn đang sống thoải mái, cũng quan tâm, mặc kệ Phó Nhiễm sống thoải mái .