"Tiêu quản gia, bà nấu cơm ."
"Vâng." Trước khi ngoài, Tiêu quản gia vẫn quên đóng cửa phòng .
Minh Thành Hữu tìm kiếm trong cái đống túi lớn nhỏ ở bàn, lấy một bộ quần áo đưa cho cô: “Đây là áo chống bức xạ, em mau chóng bộ đồ .”
Ánh mắt cô lạnh lẽo, theo các hành động của Minh Thanh Hữu, khi bốn mắt chạm , Minh Thành Hữu thể nhận thấy sự giễu cợt trong đôi mắt của cô.
Cô nhắm mắt , mặc kệ tự biên tự diễn. Minh Thành Hữu ở mép giường, tay cầm áo chống bức xạ đưa tới cho cô.
Phó Nhiễm cầm lấy, vô tình chạm tay , đó cô đẩy tay Minh Thành Hữu , bước vòng qua giường, phòng ngủ. Phó Nhiễm đồ xong, cô tới gần lan can, đưa tay chỉ Minh Thành Hữu.
“Anh mà bước tới, sẽ nhảy từ đây xuống.”
Minh Thành Hữu dám tới gần, ánh mắt xuống xem xét. Nói xong, Phó Nhiễm bước lên lan can.
"Từ đây té xuống hẳn là sẽ chết, nhưng tay chân lành lặn thì cũng là điều dễ dàng.”
Phó Nhiễm cao, : “ là sẽ chết, nhưng thể cho đứa bé còn nữa…”
Sắc mặt Minh Thành Hữu tái , bàn tay nắm chặt .
“Phó Nhiễm, em thật sự nhẫn tâm như ?”
Cô dùng hành động để chứng minh cho thấy, Minh Thành Hữu hoảng sợ, đưa tay ngăn cản cô.
“Cô yên tâm, để cho cô sinh đứa trẻ chứ cũng bất kì quan hệ nào với cô nữa, giữa và cô chỉ là đứa trẻ mà thôi, tất cả vẫn đổi.”
"Chỉ thôi?" Phó Nhiễm thấy nực , mở miệng: "Rốt cuộc là bao giờ suy nghĩ cho khác."
Minh Thành Hữu cô trách cứ, Phó Nhiễm đúng, , suy nghĩ vì cô.
đứa bé , nhất định giữ , cho phép ai cướp nó cả.
Điện thoại trong túi Minh Thành Hữu vang lên, một hồi chuông quen thuộc, cô nhanh chân chạy đoạt lấy điện thoại: "Trả điện thoại cho ."
Minh Thành Hữu liếc màn hình hiển thị, : “Là em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-439.html.]
Phó Nhiễm nghĩ tới rời khỏi bệnh viện mấy giờ , khẳng định là nhà đang tìm cô, hai chân cô mềm nhũn, tai trái vươn . Khi hai sắp chạm tay , Minh Thành Hữu dùng tay bắt lấy cô, dùng lực kéo cô lòng, tay nhanh chóng cầm điện thoại nhét trở trong túi quần.
Minh Thành Hữu ôm lấy cô bước trong phòng, điện thoại trong túi rung liên hồi. Hắn đem Phó Nhiễm đè giường, lấy điện thoại để mặt cô, đó tắt máy.
Phó Nhiễm tức giận, kiềm chế , mắng:
"Anh cút cho !"
Minh Thành Hữu bắt lấy bả vai của cô: "Đêm nay em hãy ở Y Vân Thủ Phủ , , về cũng ở nơi , đến khi sinh đứa trẻ mới rời khỏi. Em nhảy lầu ? Được, mai sẽ kêu chắn hết ban công , em đừng ép chuyện, nếu thật sự sẽ mãi mãi nhốt em ở trong . Phó Nhiễm, đùa với em .”
Sắc mặt lạnh lùng, mất kiểm soát, Phó Nhiễm thể thoát gọng kìm của , mở miệng kêu gào: “Minh Thành Hữu, điên , tránh xa !”
", điên ."
Minh Thành Hữu thản nhiên thừa nhận.
Phó Nhiễm thở dốc, nghĩ cách đổi phương pháp: "Nếu và cả đời qua với , cần gì giữ đứa trẻ ? Minh Thành Hữu, về sẽ con của chính , bất kể như thế nào, ở trong lòng của , và thể trở như xưa ."
" , rõ." Hắn lẩm bẩm một , bất chợt vùi mặt cổ cô, : “Những cái khác cần, chỉ cần con, tất cả tài sản sẽ cho con hết, sẽ để con chịu khổ, như thế vẫn ?”
Giọng điệu của Minh Thành Hữu gần như là van xin, nhưng Phó Nhiễm mê hoặc.
Chuyện , cũng thể vì một vài lời của Minh Thành Hữu mà đổi tất cả. Phó Nhiễm quyết tâm, ban đầu khi đưa quyết định , suốt một thời gian dài, cô đau khổ, thật vất vả mới vượt qua , cô cũng nghĩ thông suốt , nhưng thật ngờ Minh Thành Hữu cô mang thai.
Mà Minh Thành Hữu dường như tính toán sẵn, suy tính
bộ chuyện thật chu , tìm cô hội bắt thoát , tình cờ phát hiện cô mang thai.
Đứa bé , xuất hiện ngoài ý của cả hai .
Phó Nhiễm mắt rủ xuống, mái tóc đen nhánh của đàn ông đang vùi sâu cổ , .
"Muốn giữ đứa bé,
Minh Thành Hữu mở to mắt cô, cô tiếp: " sẽ giao đứa bé cho , sẽ kết hôn cùng Minh Tranh. Sau sẽ cho con , ba của nó chính là Minh Tranh, quan hệ gì với ! Anh thể tiếp tục cuộc sống của , cũng thế. Như ?’’
Phó Nhiễm nở nụ lạnh, một câu đ.â.m mạnh trái tim Minh Thành Hữu.