Ánh mắt Phó Nhiễm hướng sang Tiêu quản gia.
"Tiêu quản gia, nhưng nếu là con gái bà nhốt ở nơi , cô sinh hạ đứa bé cho một đàn ông vợ, bà đồng ý ?"
Tiêu quản gia há miệng nên lời.
Lời của Phó Nhiễm cho sắc mặt của Minh Thành Hữu ở bên cạnh đổi nữa, cô ngó vết đau mặt cùng tay của đàn ông.
Tiêu quản gia tiến tới dọn dẹp, Minh Thành Hữu đưa á văng mảnh vụn thủy tinh .
Phó Nhiễm cuộn chân tại mép giường, Minh Thành Hữu tới khay đem chén cháo gà cầm trong tay, đưa lên bên môi thử nhiệt độ ấm, trở mặt Phó Nhiễm, cô nâng tầm mắt, đưa tay định chụp lấy.
Minh Thành Hữu bắt cổ tay của cô, đưa tay đẩy Phó Nhiễm ngã ở giường, hai chân ghìm ở hai bên cô, ngón tay trái giữ chặt lấy cằm của cô, tay bưng cháo gà lên đổ trong miệng cô.
Cô cắn chặt hàm răng, chiếc chén đụng hàm răng tìm chỗ cạy , tay trái Minh Thành Hữu tăng thêm sức.
Tiêu quản gia tới gần khuyên bảo.
"Tam Thiếu đừng như , sẽ xảy chuyện ồn ào."
Minh Thành Hữu thể lời khuyên chứ, đưa tay hất tay Tiêu quản gia , động tác càng trở nên thô lỗ.
Trong miệng Phó Nhiễm phát tiếng giãy dụa mơ hồ, hàm răng cạy mở một khe hở, mu bàn tay cầm chén của Minh Thành Hữu bởi vì dùng sức mà càng thêm ửng đỏ, hớt hết sạch dầu mỡ trong cháo gà đó đổ một chút một trong miệng Phó Nhiễm.
Bởi vì là cô ngửa, hơn nữa giãy giụa cùng với Minh Thành Hữu đổ quá nhanh, đột nhiên cô sặc ở trong cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo trong nháy mắt bỗng đỏ bừng, cháo gà trong miệng ói b.ắ.n cả mặt Minh Thành Hữu.
"Tam Thiếu, coi chừng đứa bé của Phó tiểu thư."
Tiêu quản gia tới gần, Minh Thành Hữu ở giường sức hất , bà thấy xảy chuyện , vội vàng xoay chạy khỏi gian phòng.
Minh Thành Hữu bỏ tay bưng chén , đợi khi cô hô hấp từ từ đều trở , duỗi tay tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hop-dong-tinh-yeu/chuong-441.html.]
Trong cổ cùng n.g.ự.c khắp chỗ đều là mùi dầu mỡ của cháo gà cả thấy khó chịu, Phó Nhiễm sặc cả trong miệng cùng mũi, đột nhiên sặc đó kịp hô hấp, cả khuôn mặt phát màu đỏ bình thường, ánh mắt độc ác của Minh Thành Hữu như rút , vội tránh bên cạnh.
"Phó Nhiễm!"
Phó Nhiễm đưa tay đẩy lồng n.g.ự.c Minh Thành Hữu , cô sức bò dậy.
"Phụt ——"
Một trận ói mặt đất, ngay cả những thứ ăn buổi sáng cũng phun sạch sẽ, Phó Nhiễm khó chịu đưa tay đè bụng , gương mặt còn đỏ bừng nữa, cả sắc mặt trắng bệch trong suốt như tờ giấy, ói đến cuối cùng trong dày trống rỗng, nhưng cô vẫn khom , gần như ói cả mật.
Minh Thành Hữu siết chặt chiếc chén trong tay ở bên cạnh cô, thể là thấy lo sợ, một hồi lâu thấy động tĩnh gì.
Nước mắt Phó Nhiễm tràn mi, cũng , mà là khó chịu khống chế , từng đợt từng đợt như thứ gì đó vọt tới cổ họng, nhưng ói cái gì.
Ngón tay Minh Thành Hữu buông lỏng, chiếc chén lăn xuống đến bên chân.
Bàn tay xuôi ở bên nắm chặt đó buông , trong mắt tràn đầy lo lắng giấu .
" Phó Nhiễm! Sao ?"
Cô nắm chặt mép giường như khảm tay bên trong, Minh Thành Hữu luống cuống tay chân.
"Nơi nào thoải mái, cảm thấy khó chịu chỗ nào ?"
Tiêu quản gia vội vàng lên lầu, tìm từ bên trong phòng tắm chiếc khăn lông vắt sạch nước đó bước nhanh về phía Phó Nhiễm, Minh Thành Hữu đưa tay mà nhận lấy.
"Bà ngoài ."
Nét mặt Tiêu quản gia lộ vẻ lo âu Phó Nhiễm.
"Vâng."
Bên giường, sàn nhà đầy bừa bãi, những mẩu thủy tinh cùng cơm và cháo gà, ngay cả chỗ đặt chân cũng .